Chương 76: Nhặt hạt dẻ
Thẩm Thời Kim nhìn trên mặt đất còn sót lại không ít, liền dặn Chu Minh Triều:
“Minh Triều, ngươi trở về lặng lẽ gọi người trong nhà tới nhặt.”
“Hảo.” Chu Minh Triều gật đầu liên tục. Trên đất toàn là những quả cầu gai nhỏ, bọn họ vài đứa thì chắc chắn không nhặt xuể.
“Nhị Nha tỷ, chúng ta trước nhặt đã.”
Nhị Nha gật đầu: “Được.”
Trên mặt đất dày đặc dã hạt dẻ, từng bước đều là gai nhọn. Thẩm Thời Kim nhắc nhở:
“Các ngươi phải cẩn thận tay.”
Nghĩ đến lát nữa Chu Minh Triều sẽ dẫn người tới, nếu nhặt nhiều thì cũng coi như chia phần tiện nghi cho hắn. Thẩm Thời Kim quay sang Ôn Dung:
“Tiểu Ôn Dung, ngươi nhặt rồi bỏ vào sọt của Minh Triều. Chúng ta coi như một nhà, chờ hắn tới thì sẽ chia cho hắn một ít. Ngươi nhặt thêm chút nữa, có được không?”
Ôn Dung ngoan ngoãn gật đầu. Thẩm Thời Kim sờ đầu hắn, khen:
“Thật ngoan.”
Ôn Dung khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cúi đầu lẳng lặng nhặt hạt dẻ.
“Kia ta cũng chia cho Minh Triều ca một ít.” Nhị Nha cười nói.
“Hảo.” Thẩm Thời Kim khẽ cười, gật đầu đồng ý.
Chu thôn trưởng, Triệu thị và Lý thị lúc nghe Chu Minh Triều báo tin thì vốn chẳng tin.
“Trong thôn này có thứ gì mà chúng ta không biết chứ? Nếu thật có hạt dẻ, đã sớm bị người ta nhặt sạch rồi.”
“Gia, là thật mà! Các ngươi cùng ta đi xem đi.” Minh Triều sốt ruột kéo.
“Đứa nhỏ ngốc, đó là thanh đòn, thứ ấy vừa khổ vừa có độc.” Chu thôn trưởng bất đắc dĩ giải thích.
“Gia, thật sự ngọt lắm! Thời Kim cũng nói là thật, Thời Kim thông minh nhất, phu tử đều khen hắn. Hơn nữa ta đã nếm rồi, rõ ràng là ngọt.”
“Gia, mau cõng sọt, chúng ta đi thôi!”
Bị tôn tử lôi kéo mãi không buông, Chu thôn trưởng đành cõng sọt vào núi. Triệu thị cùng Lý thị cũng đi theo. Dù sao Minh Triều luôn bám riết lấy, bọn họ cũng không có cách nào.
“Thời Kim!”
“Nương, các ngươi tới rồi.”
Triệu thị bất đắc dĩ gật đầu:
“Minh Triều đứa nhỏ này, một hai đòi lôi chúng ta đi.”
“Đúng đó, mấy đứa nhỏ các ngươi ngày ngày chỉ biết đọc sách, không phân biệt nổi hạt dẻ. Chúng ta đi một chuyến, coi như tiện thể nhặt ít tùng quả cũng được.”
“Không phải đâu, thôn trưởng gia gia, thật sự là hạt dẻ.”
Thẩm Thời Kim đưa một hạt đã bóc cho thôn trưởng, mỉm cười:
“Gia gia, ngươi nếm thử xem. Không cần ăn hết, chỉ cần nếm hương vị thôi.”
Chu thôn trưởng nhận lấy quả nhỏ tròn tròn, nhìn kỹ thì quả nhiên giống hạt dẻ. Thấy Thời Kim cười đến ngây ngô, ông đành cắn thử một miếng. Ban đầu cau mày, nghĩ chắc khổ như thanh đòn. Nào ngờ khi vị ngọt lan ra trong miệng, ông trợn tròn mắt.
“Này… là ngọt!”
Thẩm Thời Kim gật đầu:
“Đúng vậy, thôn trưởng gia gia. Đây là dã hạt dẻ. Ta đọc sách từng thấy, hương vị cũng y như hạt dẻ.”
Thôn trưởng lại bóc thêm một quả, nếm thử, quả nhiên ngọt bùi.
“Thật là hạt dẻ!”
Lý thị nghe xong, mở to hai mắt. Vốn dĩ nàng còn định bảo khuê nữ đổ sọt gai đi, giờ vội vàng quay sang khen:
“Đại khuê nữ, thật lợi hại a!”
“Nương…” Nhị Nha cạn lời. Lúc nãy chính miệng nương còn lầm bầm mắng nàng theo Tiểu Nhị hồ nháo.
“Hảo khuê nữ, quả nhiên ngươi thông minh!”
Không đợi thôn trưởng mở miệng, Lý thị đã cúi xuống nhặt lia lịa. Một đống hạt dẻ Ôn Dung đặt trên đất, nàng lẳng lặng bỏ vào sọt của mình.
Thẩm Thời Kim cười:
“Thôn trưởng gia gia, chúng ta mau nhặt đi, trời sắp tối rồi.”
“Hảo hảo hảo!” Thôn trưởng gật đầu liên tục.
Chu Minh Triều nhìn sọt của mình đã nửa đầy, hớn hở:
“Tiểu Nhị, vẫn là ngươi hảo a.”
Thẩm Thời Kim cười:
“Chúng ta cùng Nhị Nha tỷ đều chia cho ngươi một ít, không để ngươi uổng công đi gọi người.”
Chu Minh Triều vỗ vai Thẩm Thời Kim, cười ha hả:
“Hảo huynh đệ, thật trượng nghĩa!”
Cõng sọt trên lưng, hắn lại ríu rít trò chuyện cùng Nhị Nha.
Số hạt dẻ trong rừng thật không ít, mọi người ai nấy nhặt nhanh tay, cuối cùng đều được một sọt đầy ắp.
Chu Minh Triều thấy sọt của Nhị Nha quá lớn, hăng hái nói:
“Duyệt Nhi muội muội, để ta cõng cho, sọt ta nhỏ lắm.”
Nhị Nha gật đầu:
“Cảm ơn Minh Triều ca.”
Chu Minh Triều cõng sọt to, vui vẻ gọi:
“Đi thôi!”