Mang Theo Tiểu Phu Lang Bán Bánh Thi Khoa Cử

chương 75

Chương 75: Dã hạt dẻ

Lý thị lần này về nhà mẹ đẻ, đúng là một phen chi lớn, nhất là còn tặng đôi hoa tai cho em dâu. Tuy không tính tinh xảo, nhưng với người nhà quê mà nói cũng coi như là quý giá lắm rồi.

“Đương gia, ngươi sẽ không trách ta chứ?”

Thẩm lão nhị xua tay:
“Này có cái gì đâu. Huống chi, số tiền này vốn là ngươi tự mình kiếm, muốn tặng ai thì tặng, trong nhà để ngươi làm chủ.”

“Năm trước gặp trận tuyết lớn, nếu không có huynh đệ ngươi cưu mang, e là chúng ta đã sớm chết đói.” – Thẩm lão nhị thở dài.
“Dù sao… ngươi cũng chưa mua gì cho nhạc mẫu, nhưng cho huynh đệ với em dâu thì ta cũng thấy cao hứng.”

Nhị Nha nhìn cha lại nhìn nương, cười hì hì:
“Cha mẹ, Nhị Nha lớn rồi, cũng sẽ hiếu thuận cha mẹ thật tốt.”

“Hảo hài tử.”

Lý thị mỉm cười:
“Đương gia, nhật tử của chúng ta ngày càng khá, lòng ta nghĩ, sau này nhất định phải sinh cho ngươi một đứa con trai, bằng không ta vẫn thấy có lỗi với ngươi.”

Thẩm lão nhị xua tay:
“Trước kia ta quả thật muốn một đứa con trai, mẹ ta cũng thúc giục mãi. Nhưng giờ ta nghĩ thông rồi, Nhị Nha của chúng ta ngoan ngoãn, có con trai hay không cũng vậy thôi, nữ nhi cũng hiếu thuận như nhau.”

Lý thị nghe vậy, nhìn trượng phu, ánh mắt mềm mại:
“Đương gia, ngươi thay đổi thật nhiều.”

Thẩm lão nhị cười:
“Trước kia, tiền ta kiếm được đều đưa hết cho đại ca, nhà mình chẳng có là bao, nên mới muốn có con trai để dựa dẫm. Giờ thì… chúng ta ba người cũng tốt lắm rồi.”

“Nhị Nha, con có muốn một tiểu đệ không?”

“Nương, con đã có đệ đệ mà, tiểu nhị chính là đệ đệ của con.”

“Ý nương là muốn một đứa đệ đệ ruột cơ.”

Nhị Nha chớp mắt, nhỏ giọng nói:
“Nương, con nay đã chín tuổi rồi. Tiểu nương đối xử rất tốt với con, tiểu nhị tuy bận đọc sách, nhưng có cái gì ngon đều nhớ tới con. Có đệ đệ cùng mẹ sinh ra thì cũng tốt, mà không có cũng không sao.”

Nghe con nói rõ ràng, Lý thị lại cảm thấy lạ lạ, tiểu nha đầu này… chẳng ngốc chút nào.

“Nương, con nghĩ giống cha. Nếu có đệ đệ thì chúng ta dưỡng, nếu không thì thôi, nương cũng đừng sốt ruột. Con sẽ ở bên cha mẹ cả đời, hiếu thuận với cha mẹ.”

Lời trẻ thơ này khiến Lý thị cùng Thẩm lão nhị cười phá lên.

“Đúng là khuê nữ nhà ta nuôi khéo, so với Đại Nha hơn nhiều.”

Thẩm lão nhị hừ một tiếng:
“Trương thị nuôi con thì có ra gì đâu.”

“Ngươi chưa biết, giờ chúng ta tách ra rồi, lão tam ngốc nghếch, suốt ngày phụng dưỡng Thẩm Hạo Nhiên, đến mức còn phải vay nợ khắp nơi.”

“Gì? Lão tam hắn…”

“Ừ, cả hai vợ chồng đều ngốc. Ta khuyên cũng vô ích. Mỗi ngày đói xanh xao, mà cứ cung phụng để người ta ăn sung mặc sướng. Mấy hôm trước ta còn thấy Hạo Nhiên vào tửu lâu ăn uống.”

Thẩm lão nhị nghe mà vừa giận vừa bất lực:
“Lão tam… đúng là hồ đồ!”

Lý thị thở dài:
“Cũng may chúng ta ra riêng sớm, lại có tiểu tẩu tử giúp đỡ. Nếu không e rằng cũng nghèo khổ một thời gian.”

“Ừ, ngươi cứ ở cùng tiểu tẩu tử cho tốt. Người ấy tốt, đối với Nhị Nha cũng tốt.”

“Ta biết.” – Lý thị gật đầu.

“Nếu người trong thôn khi dễ bọn họ, nhớ nói ngay cho ta biết.”

Triệu thị vốn bị hưu, trong thôn ít nhiều có lời ong tiếng ve. Nhưng nhờ quan hệ thân thiết với Hồ Thúy Lan nên cũng không ai dám quá quắt.

“Ngươi yên tâm, có cả nhà thôn trưởng che chở, nếu thật sự có chuyện thì ta là người đầu tiên đứng ra bảo vệ tiểu tẩu tử.”

“Con cũng bảo vệ tiểu nương.” – Nhị Nha cười hì hì chen vào.

“Hảo.” – Lý thị mỉm cười, xoa đầu khuê nữ.
Giờ đây trong nhà không thiếu ăn, vài ngày một lần còn được bữa mặn, trong lòng nàng thấy thực an ổn. Bao nhiêu thu nhập đều do nàng làm chủ, không còn bị người khác kìm kẹp.

Mùa thu đến, Lý thị dẫn Ôn Dung, Minh Triều và Nhị Nha vào núi tìm quả dại. Mấy đứa trẻ hiếm khi rảnh rỗi, liền tung tăng khắp nơi.

Trong núi quả dại chẳng còn bao, vì trẻ con trong thôn đã hái sạch. Bọn họ chỉ tiện tay nhặt ít quả thông để dành nhóm lửa mùa đông.

Chu Minh Triều trèo lên cây hái được quả, ném xuống cho Nhị Nha.

“Oa, Minh Triều ca lợi hại quá.”

Được khen, mặt tròn của Minh Triều đỏ bừng:
“Hắc hắc, chờ ta hái thêm cho muội.”

Nhị Nha ngẩng nhìn Minh Triều, đôi mắt sáng như sao.

Một lát sau, Minh Triều nhảy xuống, đưa quả chín đỏ cho Nhị Nha:
“Nhị Nha muội muội, cái này cho muội ăn.”

“Cảm ơn Minh Triều ca, huynh thật tốt.”

Minh Triều gãi đầu, ngốc nghếch cười.

Trong lúc đó, Thẩm Thời Kim cùng Ôn Dung đang nhặt quả thông. Chẳng bao lâu, Thẩm Thời Kim thấy Ôn Dung ôm tay, nước mắt lưng tròng.

“Làm sao vậy?”

Ôn Dung chìa bàn tay nhỏ, có vết trầy xước rớm máu:
“Bị trát…”

“Cái gì trát?”

Thẩm Thời Kim vội lấy khăn tay nhẹ nhàng lau máu, băng bó cẩn thận:
“Có đau không?”

“Đau…” – Ôn Dung ủy khuất gật đầu.

Thẩm Thời Kim thổi nhè nhẹ lên vết thương:
“Còn đau không?”

Ôn Dung mặt đỏ, lí nhí:
“Không đau.”

Hắn dắt tay Ôn Dung, dặn dò:
“Cẩn thận một chút, biết không?”

Ôn Dung ngoan ngoãn gật đầu.

Ôn Dung chỉ xuống đất:
“Là cái này làm ta trát.”

Thẩm Thời Kim nhìn kỹ, hóa ra là một quả xanh gai nhọn. Bẻ ra thấy bên trong có hạt màu nâu.

“Là dã hạt dẻ!” – Thẩm Thời Kim phấn khích.

“Dã hạt dẻ?” – Ôn Dung tò mò.

“Ăn được, nấu lên mềm ngọt, rất ngon.”

Nói rồi, hắn bóc vỏ đưa cho Ôn Dung nếm. Ôn Dung cắn một miếng, mắt sáng rỡ:
“Ăn ngon quá!”

Thẩm Thời Kim mừng rỡ, quay đầu gọi lớn:
“Minh Triều, lại đây, nhận ra cái này không?”

“Đây là… thanh đòn.” – Minh Triều nghi hoặc.

“Không phải, là dã hạt dẻ.”

Thấy đối phương không tin, Thẩm Thời Kim bóc ngay một hạt nhét vào miệng Minh Triều.

Minh Triều nhai, đôi mắt tròn mở lớn:
“Ngọt thật!”

Thẩm Thời Kim gật đầu, trong lòng càng thêm đắc ý.

 

back top