Chương 88 – Sơ nhị (Mồng hai)
Sáng mồng hai Tết, Thẩm Thời Kim cùng Ôn Dung đi đến nhà phu tử chúc tết. Đám học trò nhỏ tụ tập lại, vừa giúp nhau nấu cơm vừa ríu rít cười nói, náo nhiệt phi thường.
Thế nhưng Chu Minh Triều lại mang bộ dạng ủ dột. Thẩm Thời Kim lấy làm lạ, hỏi:
“Minh Triều ca, sao thế? Ăn tết mà chẳng cao hứng chút nào.”
Chu Minh Triều thở dài, mặt mũi ra vẻ người lớn:
“Ngươi sẽ không hiểu đâu.”
“Ngươi cứ nói thử, cho dù không giải quyết được thì ta cũng có thể nghĩ giúp ngươi biện pháp.”
Chu Minh Triều cúi đầu, than thở:
“Ta có cái biểu ca, hắn đang theo học ở trấn trên. Hôm qua hắn tới nhà ta chúc tết, nghe nói ta cũng đi học, liền mở miệng châm chọc, nói ta chỉ là kẻ ăn hại, chẳng bằng tiết kiệm bạc mà mua giống về trồng, khỏi phí tiền.
Ta không vui, nương ta cũng không vui. Nương liền nói ta học hành rất tốt, tuyệt đối không phải hạng ăn hại. Nương còn nói năm nay ta sẽ dự huyện thí, nhất định có tiền đồ.
Nhưng… nhưng mà bọn họ cứ nói móc, ta liền nổi giận, nói mình nhất định sẽ đỗ. Nương ta tin ta, còn đứng ra nói giúp ta. Chỉ là…”
Thẩm Thời Kim nhẹ giọng tiếp lời:
“Chỉ là trong lòng ngươi vẫn lo, sợ mình khảo không trúng, để thím mất mặt, lại bị người ta chê cười, có phải không?”
Chu Minh Triều lí nhí:
“Đúng. Ta vốn không thông minh bằng ngươi, cũng chẳng siêng năng bao nhiêu. Lúc đầu ta đi học cũng chỉ vì thích ăn cơm sư nương nấu… Ta… ta sợ lắm.”
Thẩm Thời Kim bật cười, vỗ vai hắn, ôn nhu nói:
“Minh Triều ca, ai mà không sợ. Người ta cười chê ngươi, vậy thì chứng minh cho bọn họ xem! Đời còn dài, lần này không đỗ thì lần sau, lần sau nữa. Nếu con đường đọc sách thật sự không được, thì chúng ta cùng nhau đi bán bánh, cũng chẳng sao. Dù gì chúng ta cũng kiếm được bạc.”
“Ta không muốn bán bánh.” Chu Minh Triều ồm ồm, đôi mắt đỏ hoe. “Ta muốn thay nương tranh đua, bằng không… có kiếm được bao nhiêu bạc cũng chẳng vui. Nương ta đi bày quán ở chợ, người ta cũng cười nhạo.”
Thẩm Thời Kim cười nhạt:
“Đó là vì bọn họ ghen ghét.”
“Ân?” Chu Minh Triều ngẩng đầu, ánh mắt ngờ vực.
“Minh Triều ca, thím ngươi hiện giờ buôn bán, kiếm cũng không ít đâu. Ai mà không muốn như vậy chứ? Đừng nói thân thích, ngay cả ruột thịt cũng khó lòng vui cho ngươi. Bọn họ đỏ mắt, nên chỉ có thể châm chọc.
Ngươi xem, gia đình ngươi rất tốt: thôn trưởng gia gia thương, thúc thúc cũng tốt, thím thì chăm chỉ, ngươi lại đi học giỏi… Bọn họ không tìm được chỗ nào khác để bắt bẻ, mới nói xiên nói xỏ.”
“Thật vậy chăng?”
“Tự nhiên là thật.” Thẩm Thời Kim cười: “Trong thôn chúng ta, dựa vào mấy sào ruộng thì bao giờ mới kiếm được tiền? Nay thím buôn bán, ngươi đọc sách, nhà ngươi khấm khá hơn, người khác nhìn vào không ganh ghét sao? Toan chứ!”
Chu Minh Triều gật gật: “Toan.”
“Đó, thế là đúng rồi. Chúng ta chỉ cần nỗ lực, còn lại giao cho ý trời. Ta tin Minh Triều ca, ngươi vừa thông minh, gần đây lại siêng năng, chắc chắn sẽ làm được.”
Chu Minh Triều hít sâu, gật đầu:
“Được, ta nhất định cố gắng, để trong nhà nở mày nở mặt.”
Thẩm Thời Kim cười:
“Vậy thì giờ mau chơi đi. Ăn tết qua mấy ngày nữa lại phải học rồi, không còn rảnh nữa đâu.”
“Hảo.” Chu Minh Triều rốt cuộc cũng nở nụ cười.
Cơm chiều xong, Thẩm Thời Kim trở về nhà, vừa bước vào liền nghe thấy tiếng Nhị thẩm Lý thị huyên náo:
“Tiểu tẩu tử, ngươi không biết đâu, ta bỏ ớt nhiều đến mức đau lòng luôn, bọn họ còn muốn lợi dụng ta? Hừ, ta liền cho bọn họ cay đến phát khóc.”
Triệu thị che miệng cười, nhỏ giọng: “Ngươi đúng là gian xảo.”
Lý thị hừ một tiếng:
“Bọn họ không biết điều! Tết nhất không phải người một nhà, vậy mà cứ muốn tới nhà ta ăn chực. Tưởng ta coi tiền như rác sao?”
Hai người nói cười rôm rả, nhắc đến việc hôm nay Thẩm lão thái tới mắng vốn, nhưng cuối cùng lại thành trò cười trong thôn. Người ta nhìn thấy Lý thị đưa đồ ăn về nhà cũ, nào ai nghĩ bà lại cố ý bỏ thêm cả nắm ớt.
Triệu thị vừa nghe vừa cười lăn lộn, nói:
“Ngươi đúng thật chẳng bao giờ chịu để người khác chiếm chút tiện nghi nào.”
Lý thị nghiêm mặt đáp:
“Ta nhớ kỹ ai tốt với ta. Huynh đệ ta và tức phụ đối xử không tệ, chúng ta tỷ đệ hòa thuận, ruộng đất trong tay ngoài mảnh vườn nhỏ thì đều giao cho bọn họ cày cấy cả.”
Triệu thị gật đầu: “Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau.”
Thẩm Thời Kim ngồi bên cạnh, buột miệng:
“Nhị thẩm, sao mà vui vẻ thế?”
Lý thị vốn định nói tiếp, nhưng ngẫm lại chất nhi này là người đọc sách, có vài lời không tiện, bèn cười:
“Không có gì, chỉ cùng ngươi nương nói chuyện trong thôn thôi. Ăn cơm rồi chưa?”
“Con đã ăn ở nhà phu tử rồi.”
“Vậy thì được, ta về trước, không quấy rầy ngươi học.”
Tiễn Nhị thẩm về, Triệu thị mới quay lại, đặt ít điểm tâm lên bàn cho nhi tử:
“Đói bụng thì ăn, đừng tiếc.”
“Ân, cảm ơn mẫu thân.”
Ngoài trời lạnh giá, Ôn Dung thêm củi vào chậu than rồi ngoan ngoãn ngồi một bên, lẳng lặng nhìn Thẩm Thời Kim đọc sách.
Triệu thị nhẹ giọng:
“Thời Kim, mệt thì nghỉ, ta đã nói với phu tử rồi, qua rằm hẵng đến học.”
“Không đâu.”
“Ân?” Thời Kim ngước mắt.
“Ta muốn bồi ca.” – Ôn Dung ôm tay, giọng nhỏ nhẹ – “Ta sẽ ngoan, không quấy rầy.”
Thời Kim bật cười:
“Khó khăn lắm mới đến tết, ngươi rảnh rang một chút không tốt sao?”
Ôn Dung cúi đầu, vò ngón tay, giọng mềm nhũn:
“Nhưng ta muốn ở bên ca ca…”
Thời Kim nhìn y, khẽ cười:
“Vậy buổi chiều hẵng đến thư đường, buổi sáng cứ ngủ thêm. Trời lạnh thế này, nghỉ ngơi nhiều một chút cũng tốt cho Tiểu Bảo.”
Ôn Dung ngẩn ra, tai đỏ bừng:
“Tiểu Bảo là ai?”
Thời Kim nhướng mày, ra vẻ nghi hoặc:
“Không biết.”
Ôn Dung trừng mắt, tức giận:
“Vậy kêu lại một lần coi!”
Thời Kim cười thuận theo:
“Được rồi, Tiểu Bảo ngoan.”
Ôn Dung hừ nhẹ, cố tỏ vẻ bình tĩnh:
“Hảo, nhưng ta là ca ca, không phải Tiểu Bảo. Ta đi ngủ đây.”
Nói xong chui vào chăn, lén nhìn Thời Kim đọc sách. Khóe môi y cong lên, khẽ thì thầm trong chăn:
“Tiểu Bảo… ta chính là Tiểu Bảo.”