Chương 7
Tôi đứng bên bờ sông, cúi đầu châm một điếu thuốc.
Gió lạnh, mưa dày quất qua tóc mai.
Phóng mắt nhìn, chỉ thấy cả thế giới u ám, không chút ánh sáng, như ngày tận thế.
Sắp hết đời, tôi lại thấy một loại nhẹ nhõm hiếm hoi.
Hệ thống đã đưa viên thuốc tắt ngũ quan cho tôi.
Tôi nhìn kỹ, có lẽ là mưa từ mi mắt nhỏ xuống.
— Cậu chuẩn bị làm sao để hắn không còn đau khổ?
Tôi bất ngờ lên tiếng.
【Cốt truyện đã kết thúc, sức ép khống chế đang suy giảm. Tôi sẽ dần xóa đi ký ức của hắn và những người quanh hắn.】
Tôi bật cười nhạt:
— Tôi lấy gì để tin cậu?
【Anh có thể theo dõi trọn đời hắn, rồi trở về thế giới ban đầu.】
— Giao dịch thành công.
Tôi dập điếu thuốc, không uống viên thuốc kia.
Trực tiếp nhảy xuống.
Đau đớn khiến tôi tỉnh táo.
Cũng để tôi thấm thía khoảnh khắc bản thân còn sống.
Màng nhĩ căng tức, nước sông từ tai mũi ồ ạt tràn vào phổi, đau rát cay xé, ngạt thở khiến tôi dần mất ý thức.
Điện thoại như rung lên.
Có ai đó gửi tin nhắn cho tôi?
Cha mẹ Giang Hằng ư?
Thôi kệ, dù sao hắn đã tự do. Sau này để hắn đi giải thích.
Tôi nhắm mắt.
Như bóng đèn lóe sáng lần cuối, tôi nhìn thấy trong ảo giác đôi mắt Giang Hằng đẫm lệ.
Đây là ngày thứ nhất tôi chết.