Chương 11: Viên ngoại thiên kim (mười)
Tử hình
Đúng lúc Trang Hiểu Mộng còn đang do dự, một tiểu cô nương tự xưng là nha hoàn của Vương tiểu thư vội vã chạy đến Nam Phong Quán.
Cô bé tuổi không lớn, rõ ràng là lần đầu bước chân tới nơi như thế này, đôi mắt vừa khẩn trương vừa sợ hãi.
Vừa nhìn thấy Trang Hiểu Mộng, nàng liền chạy nhanh tới trước mặt, cúi đầu nhỏ giọng:
“Tiểu Trang đại phu, ta tên Xuân Hà, tiểu thư nhà ta có thư nhắn cho ngài.”
Trang Hiểu Mộng còn đang ngờ vực thì chợt nghe được tiếng lòng của Xuân Hà.
Vừa mới tới y quán không thấy Tiểu Trang đại phu, nghe người khác nói nàng chạy về phía Nam Phong Quán, ta còn không tin. Khó trách lão gia phu nhân chẳng quản được tiểu thư, lại cứ chạy đến chỗ này. Tiểu thư nhà ta thế nào mà lại bị Tiểu Trang đại phu dạy hư thế này cơ chứ!
Trang Hiểu Mộng: …
Được lắm, lại thành lỗi tại nàng rồi.
Nhưng thôi, dù sao bạc cũng đã nhận, nể chút tiền thưởng ấy, nàng sẽ không so đo.
Dù sao Vương tiểu thư vốn là vô tội.
Trang Hiểu Mộng nhận lấy bức thư từ tay Xuân Hà, cảnh giác liếc nhìn Bùi Ngọc Thần. Thấy hắn thức thời không thò đầu hóng hớt, nàng mới mở thư.
Nét chữ thanh tú, lời lẽ trau chuốt, tuy là chữ phồn thể nhưng nàng vẫn đọc hiểu được.
Nội dung viết:
Cảm tạ ân đức của Trang đại phu. Lời dặn dò của đại phu tiểu nữ luôn khắc ghi. Nhưng tình đến chỗ sâu không thể kìm nén, mong đại phu chớ trách.
Trang Hiểu Mộng nhíu mày. Cổ nhân thật phiền phức, chuyện gì cũng không chịu nói thẳng.
Một bên, Bùi Ngọc Thần vừa định “hảo tâm” giải thích giúp, thì Trang Hiểu Mộng đột nhiên sinh ra dự cảm chẳng lành.
Lời lẽ này… quen thuộc quá!
Kiếp trước, mấy cô bạn thân của nàng suốt ngày hợp hợp tan tan với tra nam, mỗi lần gửi cho nàng tin nhắn mở đầu bằng câu “Hiểu Mộng, ta nói với ngươi chuyện này, ngươi đừng tức giận nha” — thì tám phần mười là lại quay lại với gã cặn bã nào đó.
Luyến ái não, rõ ràng biết ôm lại tra nam là chuyện “người thân đau, kẻ thù vui”, vậy mà vẫn khống chế không nổi. Sau đó lại còn giấu giếm bạn bè, cảm thấy áy náy… rồi cuối cùng lại dính lấy tra nam tiếp.
Hiện tại Vương tiểu thư gửi bức thư này, tám phần cũng là ý tứ đó.
Trang Hiểu Mộng thầm thấy đau đầu. Nhưng nàng nghĩ mãi không rõ, Vương tiểu thư làm sao lại có thể liên lạc với Chu Chí?
Ở hiện đại thì có điện thoại, tin nhắn, chỉ cần mềm lòng là dễ bị liên hệ lại. Nhưng ở cổ đại, Vương viên ngoại đã quản chặt như thế, làm sao có thể liên hệ được?
Huống hồ Chu Chí hiện tại còn đang lo tìm cách trả thù nàng, lấy đâu thời gian mà đi dây dưa với Vương tiểu thư?
Trang Hiểu Mộng không nhịn được hỏi Xuân Hà:
“Tiểu thư nhà ngươi lại gặp Chu Chí sao? Hay là có người thay hắn truyền tin? Bồ câu đưa thư chăng? Chuyện này xảy ra khi nào?”
Nếu Vương viên ngoại mà bắt gặp chim bồ câu, e rằng đã đem hầm canh từ lâu rồi.
Xuân Hà gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.
Trang Hiểu Mộng mất kiên nhẫn:
“Thấy là thấy, chưa thấy là chưa thấy. Có thư thì nói có, không có thì nói không. Ngươi gật gật lắc lắc cái gì vậy?”
Đến lúc này còn giấu giếm, không sợ Vương tiểu thư lại bị tra nam dây dưa sao? Nhỡ bệnh cũ tái phát, thì nàng còn mặt mũi nào nhận tiền thưởng?
Nàng vô thức sờ sờ đôi chân mình, thầm nghĩ: nếu chuyện bại lộ, e là sẽ bị Vương viên ngoại đánh gãy thật.
“Xuân Hà, ta cũng chỉ vì muốn giúp tiểu thư nhà ngươi, ngươi không thể lừa ta được.”
Xuân Hà do dự, trong lòng nghĩ: Chu công tử bí mật gửi thư cho tiểu thư, nếu để lộ ra ngoài sẽ tổn hại danh dự tiểu thư. Nói với Tiểu Trang đại phu thì thôi, nhưng trước mặt người của Nam Phong Quán, ta tuyệt đối không thể nói bừa. Nếu để lão gia phu nhân biết, nhất định sẽ trách phạt ta.
Trang Hiểu Mộng im lặng, thở dài. Quả thật Xuân Hà lo lắng cũng có lý.
Nàng nhìn Bùi Ngọc Thần, rồi lạnh nhạt nói:
“Bùi công tử, đường đường là chủ Nam Phong Quán, ngươi không có việc khác để làm sao? Nghe lén chuyện nữ tử thế này, e là không hợp lễ nghi.”
Bùi Ngọc Thần mỉm cười, chắp tay:
“Tiểu Trang đại phu nói phải, tại hạ quả thật có việc gấp, xin nhị vị cứ tự nhiên.”
Nói xong, hắn thức thời lui xuống.
Lầu hai Nam Phong Quán trở nên lặng ngắt, tĩnh đến mức khác thường.
Xuân Hà càng thêm cảnh giác. Trong mắt nàng, hành động của Bùi Ngọc Thần chẳng phải quan tâm, mà giống như đồng lõa cùng Trang Hiểu Mộng để lừa bạc của Vương gia.
Trang Hiểu Mộng thấy Xuân Hà vẫn còn ngờ vực, lập tức sa sầm mặt:
“Xuân Hà, ngươi tới đây chẳng phải vì lo cho tiểu thư sao? Trước mắt, quan trọng nhất không phải ta và Nam Phong Quán có cấu kết hay không, mà là tại sao tiểu thư nhà ngươi lại để Chu Chí lừa gạt!”
Xuân Hà hoảng hốt giải thích:
“Tiểu Trang đại phu, ngài đừng hiểu lầm, ta chỉ là… không biết nên nói từ đâu.”
Sau một hồi khuyên nhủ, cuối cùng Xuân Hà cũng nói rõ sự tình.
Thì ra, sau khi Chu Chí gây chuyện ở Nam Phong Quán, hắn tỉnh táo lại, không cam lòng để Vương Ánh Nhu trốn thoát, bèn viết thư thổ lộ.
Chu Chí vốn chẳng có tài cán gì, nhưng bởi vì Vương Ánh Nhu từ nhỏ đã bị quản thúc quá nghiêm, nên cái tính bồng bột, bất cần của hắn ngược lại càng hấp dẫn nàng.
Trang Hiểu Mộng nghe xong, lập tức đứng phắt dậy:
“Không ổn, ta phải đi gặp Vương tiểu thư!”
Nếu để chậm thêm chút nữa, chỉ sợ Chu Chí còn dám trèo tường, chui lỗ chó vào gặp nàng ta.
Nàng vừa toan rời khỏi Nam Phong Quán, thì Bùi Ngọc Thần lại gọi giật:
“Trang tiểu thư cứ thế đi ra, không sợ Chu Chí còn nấp ngoài kia sao?”
Bước chân nàng khựng lại. Quả thật lúc này không nghe thấy tiếng lòng Chu Chí, nhưng ai dám chắc hắn không phục kích ở đâu đó?
Thôi kệ! — Trang Hiểu Mộng nghĩ bụng: Nếu hắn thực sự ra tay trước mặt Vương tiểu thư, chẳng phải càng khiến nàng ta hết hy vọng sao.
Nghĩ vậy, nàng nở nụ cười nhạt:
“Chu Chí ở đâu, cũng không cần Bùi công tử nhọc lòng.”
…
Theo Xuân Hà, Trang Hiểu Mộng tới Vương phủ.
Quả nhiên, vừa bước vào cửa, nàng đã thấy Chu Chí bị trói gô, quỳ nhục nhã dưới đất.
Vương Ánh Nhu được nha hoàn vây quanh, sắc mặt trắng bệch, còn chưa hoàn hồn.
“Trang đại phu, phiền ngài mau tới xem mẫu thân ta!” – nàng hoảng hốt nói.
Nhưng trong lòng lại là: Chu Chí dám thẹn quá hóa giận, làm mẫu thân ta bị thương. Ta nhất định phải đưa hắn tới quan phủ!
Trang Hiểu Mộng nhất thời không biết nên vui hay buồn. Ít ra, lần này Vương tiểu thư chắc chắn sẽ không còn tình cảm với tra nam nữa.
Chỉ là, Vương phu nhân lại vì thế mà chịu thương tích.
Nàng vội đi theo người hầu vào phòng, thấy trên tay Vương phu nhân có một vết thương dài như bị lưỡi dao cứa qua.
Vương phu nhân sắc mặt tái nhợt, vẫn lo lắng hỏi:
“Cũng may kẻ bị thương là ta, không phải Ánh Nhu. Tiểu Trang đại phu, ngươi nói xem, có phải ta đã sai rồi không? Nếu không, sao Ánh Nhu lại bị Chu Chí lừa?”
Bà không khỏi bắt đầu tự trách.
Trang Hiểu Mộng xem qua vết thương, may mắn không quá nghiêm trọng, liền băng bó đơn giản rồi an ủi:
“Vương phu nhân đừng nghĩ nhiều. Ngài cùng Vương viên ngoại đều hết lòng vì tiểu thư. Chỉ là nàng bị nhất thời mê hoặc. Có chuyện hôm nay, sau này nàng nhất định sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ngài.”
Bên ngoài, Vương viên ngoại dẫn gia đinh áp giải Chu Chí tới nha môn.
Kẻ này nợ nần chồng chất, lừa gạt không biết bao nhiêu cô nương, nay còn dám hành hung trong Vương phủ. Quan huyện lập tức giam vào đại lao, rồi tâu lên tuần phủ, xin xử tử.
Nhìn Chu Chí bị áp giải, Trang Hiểu Mộng cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở ra.
Tra nam này, Vương tiểu thư cho dù có thương tâm chốc lát, nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ còn nhớ nhung nữa.