02
Ngày tôi biết Kỷ Thâm là phản diện của thế giới này, tôi đã lén nhìn thấy kết cục của câu chuyện.
Hệ thống bắt tôi tận mắt chứng kiến anh trai làm sao bị mọi người xa lánh, làm sao mất hết tôn nghiêm, bị công chính dẫm dưới chân, chết thảm thương và nhục nhã thế nào.
Toàn thân tôi lạnh run, dạ dày cuộn trào, không nhịn được phải cúi người nôn mửa.
Không ai biết tôi yêu anh trai đến mức nào, yêu đến mức có thể không chút do dự thay anh đi chết.
Anh trai tôi, tại sao lại rơi vào kết cục đó?
Hệ thống hỏi tôi:
— Cậu muốn ngăn cản số phận của anh ta không?
Tôi nói:
— Cậu chỉ cần một người thúc đẩy cốt truyện, để thu năng lượng của thế giới này thôi, ai chẳng được? Đổi tôi đi.
Để tôi làm kẻ ác, tôi đi con đường tử lộ đó, vậy nên tôi thành phản diện.
Tôi không hối hận, nhưng tôi thật sự có lỗi với Phương Duyệt, cậu ấy là nhân vật thụ chính, mà nhiệm vụ của tôi chính là phá hoại cậu ấy và công chính.
Chúng tôi quen nhau ở đại học, tôi thật lòng coi cậu ấy là một người quan trọng khác ngoài anh trai.
Phương Duyệt tốt như vậy.
Nhưng tôi không có cách nào.
Thật sự không có cách nào.
Kết cục định sẵn của phản diện là bị công chính báo thù, để không liên lụy đến anh trai, thời đại học tôi tự lập công ty.
Tôi cũng có hào quang, thuận buồm xuôi gió làm công ty phát triển rất tốt.
Theo yêu cầu của hệ thống, bắt đầu điên cuồng tranh đoạt Phương Duyệt với Bùi Dũ.
Dùng hết mọi thủ đoạn chèn ép Bùi Dũ, thậm chí không tiếc kiểu “ngọc đá cùng nát”.
Tôi dường như có bản năng ác độc, làm việc xấu vô cùng thuận tay.
Nhốt giữ Phương Duyệt, thưởng thức ánh mắt kinh hoảng của cậu ấy, lấy sự an nguy của Bùi Dũ làm con tin, ép cậu ấy thuận theo tôi.
Tôi bóp cằm cậu ấy, giọng điệu ngả ngớn mà độc ác:
— Còn nghĩ đến anh ta ta sao? Anh ta cứu không nổi cậu đâu, chẳng ai giúp được cậu cả. Cậu ở bên tôi đi, đồng ý thì tôi thả cậu.
Ánh mắt Phương Duyệt nhìn tôi lạ lẫm, đau khổ hỏi:
— Kỷ Hoài, tại sao phải đối xử với tôi như vậy? Chúng ta không phải bạn tốt nhất sao?
Tim tôi như bị xẻo từng nhát, nhưng chỉ có thể nói:
— Bạn? Tôi không có bạn. Cậu theo Bùi Dũ có gì tốt? Theo tôi chẳng hơn sao?
Nợ cậu ấy, tôi trả không nổi.