Phản Diện Chỉ Có Thể Là Tôi

Chap 3

 

03

Anh không chịu gặp tôi, tôi chỉ còn cách ngoan ngoãn ngồi xổm chờ bên cạnh xe anh.

Đã quá giờ tan tầm từ lâu, tôi lại đợi thêm rất, rất lâu, cuối cùng mới thấy anh.

Trải qua nhiều năm sóng gió thương trường, anh trai tôi sớm đã gột bỏ vẻ ngây ngô năm trẻ, chỉ còn lại sự sắc bén và lạnh lùng khiến người ta khó lại gần.

Ánh mắt anh rơi lên người tôi, chẳng dừng lại lấy một giây đã lướt đi, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.

Tôi đứng thẳng người, giọng khô khốc run rẩy:

— Anh.

Bước chân anh khựng lại, bật ra tiếng cười khinh miệt, vừa lạnh vừa chói tai:

— Anh? Tôi nhớ nhầm à? Không phải cậu công khai nói muốn đoạn tuyệt với tôi sao? Kỷ Hoài, tôi làm gì có đứa em trai nào.

Tôi hít sâu một hơi, ép xuống chua xót nơi hốc mắt, bước nhanh đến trước mặt anh, gượng cười, chỉ vào chiếc hoodie màu xanh trên người:

— Anh xem, hôm nay em mặc bộ đồ anh mua cho em, anh từng nói em mặc cái này rất đẹp, rất hợp với màu da.

Ánh mắt anh lướt cực nhanh qua áo tôi.

— Không nhớ, tránh ra.

Anh vòng qua, mở cửa xe ngồi vào trong.

Tôi trơ trẽn chui vào ghế phụ.

Anh trai liếc tôi, đáy mắt đầy ghét bỏ và mệt mỏi không chút che giấu:

— Xuống xe.

— Anh, ăn với em một bữa cơm đi.

— Kỷ Hoài, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Cậu nghĩ giữa chúng ta còn có khả năng ngồi cùng bàn ăn sao? Nhìn cậu diễn, tôi mệt lắm rồi.

Tôi hoảng hốt túm lấy cánh tay anh:

— Anh, hôm sinh nhật mười tám tuổi của em, anh nói nợ em một nguyện vọng, giờ em muốn thực hiện.

Đồng tử Kỷ Thâm thoáng co lại, vẻ chán ghét dường như bị ký ức bất ngờ đánh bật ra một khe hở.

Anh sững người, nhíu chặt mày, chăm chú nhìn tôi.

Ký ức đó, với anh hẳn cũng từng ấm áp và hạnh phúc.

 

back top