26
Nhiệm vụ cuối cùng xong, ánh sáng hệ thống rực rỡ khác thường.
Nó nhảy nhót: 【Ký chủ, đủ năng lượng rồi, tôi đưa cậu về!】
Linh hồn lập tức bị một lực mạnh kéo đi.
Mở mắt ra, trước mắt mờ nhòe, phải một lúc mới rõ dần.
Tôi hơi cử động cái cổ cứng đờ, thấy người đàn ông gục bên giường, nắm tay tôi, ngủ thiếp đi.
Anh gầy nhiều, ngay cả trong mơ lông mày cũng nhíu chặt, ngủ chẳng yên.
Trái tim tôi đau nhói.
Tôi cố nhúc nhích ngón tay đang bị anh nắm.
Chỉ động một chút vậy thôi, Kỷ Thâm lập tức ngẩng đầu.
Đồng tử anh co rút, cả người như cứng lại, ngay cả hô hấp cũng dừng.
Tôi gắng nở nụ cười: “… Anh, em về rồi.”
Hốc mắt anh đỏ bừng, chỉ phát ra tiếng nghẹn vỡ vụn.
Đôi tay run rẩy ép bàn tay tôi lên gò má nóng hổi, nước mắt lập tức thấm ướt mu bàn tay tôi.
“Về rồi… là tốt rồi.”
Anh cúi xuống hôn trán tôi, nước mắt cũng chạm lên mặt tôi.
“Tiểu Bảo, anh yêu em.”