04
Hôm sinh nhật mười tám tuổi, anh trai đã lỡ hẹn.
Chiều hôm đó, vốn dĩ anh đã gác lại hết công việc, nhưng lại đột ngột nhận được tin dữ.
Một kỹ sư trong công ty bị bệnh nặng, gia đình còn ở nước ngoài, tính mạng nguy kịch, anh phải đến bệnh viện.
Anh gọi điện cho tôi:
— Tiểu Bảo, xin lỗi, bên này anh có người lớn tuổi bị bệnh, anh ở trong viện.
Tôi tất nhiên phân rõ nặng nhẹ, vội vàng an ủi:
— Anh, sinh nhật năm nào chẳng có. Anh ở bệnh viện nhớ ăn uống tử tế nhé, em đã hẹn đi chơi với bạn rồi.
Thực ra nào có bạn nào, tôi từ chối hết, chỉ muốn hai anh em cùng nhau.
Đêm đó, tôi ngồi trong phòng khách vắng ngắt, đối diện chiếc bánh kem anh đã đặt sẵn, đợi đến tận ba giờ sáng.
Anh trở về, bụi bặm đầy người, trong mắt vằn máu, cả khuôn mặt mệt lả.
Thấy tôi, anh sững lại, giọng càng khàn khàn:
— Tiểu Bảo, sao chưa ngủ?
Tôi lập tức cười, nhảy phắt tới ôm:
— Anh, em chờ anh về cắt bánh sinh nhật. Giúp em thắp nến, em muốn ước nguyện.
Trong ánh nến chập chờn, tôi nhắm mắt, vô cùng thành kính thì thầm trong lòng:
【Em muốn mãi mãi ở bên anh.】
Thổi tắt nến xong, anh chăm chú nhìn tôi, dịu dàng đến mức không tưởng:
— Ước gì thế? Anh trai có thể giúp em thực hiện không?
Tôi lắc đầu:
— Nói ra sẽ không linh nữa.
Anh im lặng, rồi trịnh trọng nói:
— Vậy thì, anh nợ em một nguyện vọng. Sau này bất kể em muốn gì, chỉ cần anh làm được, anh sẽ đồng ý. Được không?
Tôi giấu kỹ nguyện vọng ấy trong tim, thậm chí còn nảy sinh một chút tâm tư khó nói.
Nghĩ rằng, lỡ một ngày nào đó tôi gom đủ dũng khí thổ lộ tình cảm vượt quá ranh giới anh em, nếu anh không chấp nhận, tôi sẽ lấy nguyện vọng này ép anh gật đầu.
Đúng vậy, tôi thích anh trai mình.
Chỉ là, về sau, thế sự xoay vần, nguyện vọng này không còn cơ hội dùng nữa.
Khao khát mãi mãi ở bên nhau, có lẽ vì tôi nói trong lòng quá khẽ, nên không linh ứng.