Chương 17
Tôi không biết linh hồn có thể chiến tranh lạnh không.
Nhưng chắc chắn là tôi muốn.
Vẻ mặt của Giang Tự lúc ấy thật sự đáng sợ.
Âm u, lạnh lẽo, cứ như một bóng ma quỷ quyệt, còn rùng rợn hơn cả tôi.
Có lẽ cậu ấy hận tôi đến tận xương tủy.
Nếu bắt được tôi, chắc chắn sẽ lóc thịt, róc xương, nghiền thành tro bụi.
Nghĩ vậy, tôi lại thầm mừng.
May mà tôi đã chết rồi.
Giờ thì, muốn bắt cũng chẳng được nữa. Ha!
Tôi trôi ra khỏi khu chung cư.
Dưới sân có một đám người vây lại bàn tán xôn xao.
“Sáng nay phát hiện một xác chết, sợ muốn chết luôn!”
“Không giống tự tử đâu, trên người không thấy vết thương.”
“Không rõ nữa, nhìn còn trẻ vậy, thật đáng tiếc…”
Họ đang nói về tôi.
Quả nhiên, chỗ tôi ngã xuống tối qua, bây giờ trống trơn.
Cũng may, nếu còn để nguyên cái xác nằm đó, tôi mà thấy lại thì đúng là dọa người thật.
“Con trai, con nhìn gì thế?”
Giang Tự quay đầu lại, vẻ mặt lạnh băng.
“Không có gì. Đi thôi.”