Phản Diện Vạn Người Ghét Và Nhân Vật Chính HE Rồi

Chap 18

Chương 18

Trong điện thoại của tôi, số liên lạc chẳng nhiều.
Người thường gọi và cả số khẩn cấp, tôi đều đặt tên Giang Tự.

Thế nên, khi nhà tang lễ cần người đến nhận thi thể, họ gọi ngay cho Giang Tự.

Linh hồn tôi lơ lửng bên cạnh, tò mò muốn biết cậu ấy sẽ phản ứng thế nào.

“Này, cậu đừng có vui mừng quá mức đấy.”
Tôi tự lẩm bẩm, “Nếu cậu cười ra mặt, tôi sẽ rất buồn đó.”

Giang Tự bắt máy.
Nghe bên kia nói xong, lông mày khẽ nhíu lại, ánh mắt thoáng qua vẻ châm chọc:

“Lâm Ý Nhiên, lần này lại là trò gì nữa?”

Nhân viên nhà tang lễ cũng hơi ngẩn ra.
“Thưa anh, đây không phải trò đùa.”
“Xin phiền anh nhanh chóng đến làm thủ tục nhận thi thể.”

Nét mặt Giang Tự dần dần trầm xuống.
Cuối cùng, chỉ còn lại vẻ lạnh lẽo nhợt nhạt.

Cậu ấy khẽ đáp:
“Được. Tôi biết rồi.”

Cúp máy, Giang Tự cầm chìa khóa xe, xoay người bước thẳng ra ngoài.

Tôi vội vàng bám theo.
Trong lòng không khỏi thở dài.

Xem ra, đúng như tôi nghĩ.
Cái chết của tôi chẳng thể lay động cậu ấy chút nào.

“Chí—ííí——”

Một tiếng rít chói tai vang lên, bánh xe nghiến trên mặt đường tạo ra âm thanh sắc bén.
Tiếp đó là tiếng còi inh ỏi, xen lẫn chửi rủa thô tục:

“Đm, lái xe kiểu gì vậy? Muốn chết thì tự đi mà chết, đừng hại người khác!”

Tôi còn chưa hoàn hồn đã nhìn thấy Giang Tự.
Hai hàng lông mày cậu nhíu chặt, tay nắm chặt vô lăng, thậm chí còn run lên khe khẽ.

Hóa ra, cậu ấy cũng không bình thản như tôi tưởng.

“Giang Tự, cậu điên rồi sao?”
Tôi đưa tay muốn lắc vai cậu, nhưng chỉ xuyên qua thân thể ấy.
“Đừng ngẩn ngơ nữa, nguy hiểm lắm!”

Dòng xe bắt đầu chuyển động trở lại.

Hệ thống ló ra, kinh ngạc thốt lên:
“Khỉ thật, phản ứng này lạ lắm! Rõ ràng cậu ta không hề vô cảm với cậu.”
“Vừa rồi chỉ một thoáng thất thần thôi, suýt nữa làm cả thế giới sụp đổ.”
“Cũng may cậu ta là nam chính, không thì tiêu rồi.”

Tôi bực quá, giơ tay gõ mạnh vào đầu nó.
“Câm mồm, đừng có nói gở nữa!”

back top