Tôi suy nghĩ nhìn người trên sân khấu, lời của Thẩm Vị cũng có lý.
Hứa Thanh vẫn đang tập trung hát, như thể chưa nghe thấy gì, cứ như ánh mắt vừa chạm nhau chỉ là ảo giác của tôi.
Tôi nhướn mày, quay lưng rời đi cùng Thẩm Vị.
Hứa Thanh trên sân khấu thấy thế, động tác khựng lại một chút, chỉ một chút thôi rồi anh lại tiếp tục hát.
Rời khỏi Lạc Viên, tôi không đi cùng Thẩm Vị đến Bách Lạc Môn, anh ta chửi tôi đúng là đã dính bẫy rồi.
Tôi nhún vai, dính thì dính thôi.
"Thiếu gia, chúng ta về phủ sao?"
"Không, cậu đến Phúc Ký ở Đông Hạng mua ít bánh hoa quế về."
Tiểu tử Lý Quý nhanh nhẹn chạy đi, không lâu sau đã thở hồng hộc mang bánh quay về.
"Cậu không cần đi theo tôi."
Tôi xách bánh đến cửa sau Lạc Viên, loáng thoáng nghe thấy tiếng chửi mắng.
Đến gần hơn, tôi nghe rõ người bị mắng là Hứa Thanh.
"Sao mặt mày cau có thế? Chẳng lẽ tao nói không đúng sao?"
"Sớm đã bị tên Trịnh thiếu gia kia ngủ không biết bao nhiêu lần rồi, bây giờ còn giả vờ thanh cao cái gì!"
"Mày được nổi tiếng, được mọi người săn đón thì chúng tao đáng bị làm bàn đạp cho mày sao!"
"Mày có chịu đựng một chút để chúng tao xả giận thì sao chứ?"
Tôi không nghe thấy Hứa Thanh lên tiếng, chỉ nghe thấy giọng người kia càng thêm giận dữ.
Lo lắng Hứa Thanh gặp nguy hiểm, tôi vội xông vào.
Hứa Thanh bị nắm cổ áo, mặt đỏ bừng.
Nhìn thấy tôi, mắt anh lóe lên vẻ kinh ngạc.
Tôi cau mày, lạnh lùng quát người kia:
"Buông anh ta ra!"
Người kia do dự một lúc, cuối cùng vẫn buông tay.
Khoảnh khắc buông ra, Hứa Thanh loạng choạng suýt ngã, tôi đỡ anh lại, để anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Ông chủ Lạc Viên nghe tiếng động chạy tới, thấy tôi đầy vẻ giận dữ, vội vàng tươi cười xin xỏ:
"Trịnh thiếu gia đừng giận, đều là hiểu lầm cả, A Thất còn không mau đến tạ lỗi với Trịnh thiếu gia."
"Trịnh thiếu gia, tôi xin lỗi."
"Người cậu nên xin lỗi không phải tôi."
A Thất nghiến răng, không chịu mở lời, ông chủ Lạc Viên liên tục dùng ánh mắt ra hiệu cho anh ta.
Cuối cùng anh ta cúi người xin lỗi Hứa Thanh: "Tôi xin lỗi."
Tôi hừ một tiếng.
Ông chủ Lạc Viên chỉ muốn giảng hòa, nhìn tình hình này, người này chắc chắn thường xuyên bắt nạt Hứa Thanh.
Là tôi đã suy nghĩ không chu đáo, chỉ nghĩ đến việc nâng đỡ anh, không ngờ anh lại vì thế mà bị bắt nạt.
"Hắn bị đuổi rồi."
Tôi chỉ tay vào A Thất.
Ông chủ Lạc Viên có vẻ khó xử, vừa mở miệng định nói gì đó thì tôi đã ngắt lời.
Lạnh lùng liếc nhìn bọn họ:
"Đừng quên ai đã đầu tư để Lạc Viên này hồi sinh."
Những vũ trường như Bách Lạc Môn ra đời, người đến xem kịch dần ít đi.
Khi đó Lạc Viên gần như tan rã.
Ông chủ Lạc Viên im lặng, chỉ có thể đuổi A Thất đi.
Đợi mọi người đi hết, tôi lên tiếng:
"Tôi đưa anh về nhà."
Hứa Thanh vẫn cúi đầu, cuối cùng cũng ngẩng lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn tôi:
"Tại sao cậu lại quay lại?"
Câu hỏi không ăn nhập khiến tôi sững sờ.
Ngay lập tức, tôi nhận ra anh ấy chắc hẳn đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa tôi và Thẩm Vị.
Không hiểu sao, trong lòng lại có chút mừng thầm.
Không kìm được khóe môi cong lên:
"Tùy tâm mà thôi."
Mặc dù lời của Thẩm Vị có vài phần đúng, nhưng tôi vẫn phải tuân theo trái tim mình.
Hứa Thanh nghe thấy ba từ này, trái tim anh khẽ run lên, ánh mắt vốn dĩ bình tĩnh bắt đầu né tránh, lập tức cúi đầu xuống.