"Tôi đến rồi."
"Chuyện hôm nay, cảm ơn Trịnh thiếu gia."
Nói xong, Hứa Thanh mở cửa xe bước xuống.
Tôi nắm lấy cổ tay anh.
Hứa Thanh cau mày, ánh mắt đầy vẻ đề phòng, dùng sức giằng co muốn rút tay ra.
Tôi từ từ buông cổ tay anh ra, cười nhẹ:
"Cái này anh mang về đi, em trai anh không phải muốn ăn sao?" Tôi đưa túi bánh hoa quế đến tay anh.
Trước đây tôi vô tình nhìn thấy anh và em trai anh dừng lại ở Phúc Ký rất lâu.
Em trai anh rõ ràng rất muốn ăn, cứ nuốt nước bọt nhưng lại rất hiểu chuyện, không mè nheo mà chủ động kéo Hứa Thanh rời đi.
Vì bánh ở Phúc Ký không hề rẻ, một túi bánh này có thể bằng tiền lương một tháng của Hứa Thanh.
Hứa Thanh nhìn túi bánh hoa quế, sững người.
Tôi trực tiếp đặt nó vào tay anh:
"Cầm đi, hẹn gặp lại ngày mai."
Hứa Thanh cho đến khi xuống xe vẫn chưa hoàn hồn, bước đi có chút cứng ngắc, trên đường cứ ba bước lại quay đầu nhìn lại.
Tôi vẫy tay chào anh, dõi theo bóng lưng anh cho đến khi anh khuất dạng ở cuối ngõ, mới giơ tay ra hiệu cho tài xế lái xe.
Nhưng xe vừa khởi động, trong lòng tôi đã bắt đầu bất an, mí mắt cũng giật liên hồi.
Xe chạy được một đoạn, tôi lại vô thức nhìn về phía sau, cảm xúc cũng bỗng dưng trở nên bồn chồn:
"Quay đầu lại."
Xe còn chưa kịp dừng hẳn, tôi đã mở cửa lao xuống, lúc tài xế còn chưa kịp phản ứng, tôi đã chạy nhanh vào con hẻm.
Đường lồi lõm, bước chân đi qua bùn văng tung tóe làm vấy bẩn ống quần của tôi, còn có mùi hôi khó chịu, nếu là ngày thường, tôi nhất định sẽ rất ghét.
Nhưng lúc này trực giác mách bảo tôi, không thể chần chừ một giây nào.
Tôi chạy dọc theo con hẻm, nhưng không thấy bóng dáng Hứa Thanh đâu.
Đây là lần đầu tiên anh cho tôi cơ hội đưa anh về, tôi cũng không biết cụ thể chỗ anh ở, chỉ có thể tìm từng con hẻm một.
Đến một ngã ba, đang do dự nên đi vào hẻm nào thì loáng thoáng nghe thấy động tĩnh trong một con hẻm, muốn nghe kỹ hơn thì lại không nghe thấy gì nữa.
Tôi nghiến răng, chỉ có thể đánh cược, cuối cùng chọn chạy thẳng vào con hẻm đó.
Càng đi vào, môi trường bên trong càng tồi tệ, vừa bẩn vừa hôi thối, tiếng động cũng ngày càng lớn hơn.
Trên mặt đường còn có vết kéo lê.
Tim tôi thắt lại.
Càng đi sâu vào trong, một cảnh tượng chói mắt đập vào mắt tôi.
Hứa Thanh bị một gã giữ chặt, ấn vào tường, vừa ra sức xé áo anh, vừa cười một cách thô tục.
Hứa Thanh bị ép vào tường không thể cử động, chỉ có thể gầm lên:
"Vương Ma Tử, đừng chạm vào tôi!"
Vương Ma Tử không hề sợ hãi, ngược lại còn cười toe toét sờ soạng Hứa Thanh, bóp eo anh:
"Thằng dâm đãng, ai mà chẳng biết mày là kép hát được thiếu gia họ Trịnh bao nuôi."
"Một thằng bán thân, còn giả vờ thanh cao cái gì, tao để mắt đến mày là phúc của mày."
Hứa Thanh đầy vẻ nhục nhã, nghiến chặt răng, ra sức giãy giụa.
Cảnh tượng này khiến cơn giận trong tôi bùng lên, bốc thẳng lên não.
Tôi lao tới túm cổ áo Vương Ma Tử, dùng sức kéo hắn ra sau, đ.ấ.m một cú thật mạnh vào n.g.ự.c hắn, thừa lúc hắn đau không đứng vững, tôi đá hắn văng vào bức tường phía sau.
Áo của Hứa Thanh bị xé rách, cúc áo đã đứt, quần áo lộn xộn.
Đôi mắt sưng đỏ, nhưng anh vẫn cắn chặt răng không để nước mắt rơi.
Tôi nắm chặt tay, ánh mắt nhìn Vương Ma Tử đầy sát khí, người mà tôi chưa từng nỡ ép buộc nửa phần, hắn lại dám động vào!
Nhưng bây giờ không phải lúc tính sổ, tôi đau lòng nhìn Hứa Thanh, hạ giọng hỏi:
"Tôi đưa anh về nhà được không?"
Nhận thấy ánh mắt anh đang nhìn Vương Ma Tử: "Hắn, tôi sẽ xử lý thật tốt." Tôi nhấn mạnh hai từ "thật tốt".
Hứa Thanh gật đầu.
Vương Ma Tử lén lút đứng dậy, nhặt hòn đá dưới đất hung hăng ném về phía chúng tôi.
Khoảng cách quá gần, sự tấn công bất ngờ của hắn khiến chúng tôi không kịp né tránh.
Trong lúc cấp bách, tôi chỉ kịp kéo Hứa Thanh vào lòng che chở, hòn đá đập mạnh vào lưng tôi, tôi cắn chặt răng không rên một tiếng.
Đối diện với ánh mắt lo lắng của Hứa Thanh, tôi nhẹ nhàng lắc đầu.
Vương Ma Tử thấy tình hình không ổn định chạy trốn, lúc này tài xế của tôi xuất hiện từ đầu hẻm bên kia.
Bị dồn vào thế kẹt, Vương Ma Tử không có đường thoát và bị bắt lại.
"Thiếu gia, xử lý hắn thế nào?"
"Đưa hắn cho chú Lý, chú Lý biết phải làm gì."
Sau khi dặn dò xong xuôi, tôi đưa Hứa Thanh về đến trước cửa nhà.
Ngón tay lau vết bụi bẩn trên mặt anh, may mà tôi đã đến kịp, tôi nhẹ nhàng an ủi:
"Đừng sợ, sau này hắn sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa."
"Anh nghỉ ngơi đi, tôi về trước đây."
Khi tôi quay lưng đi, vạt áo bị kéo lại.
Tôi cứ tưởng anh đang sợ hãi, quan tâm hỏi: "Anh sợ sao?"
Anh nhẹ nhàng lắc đầu, hít một hơi thật sâu rồi mới lên tiếng:
"Cậu bị thương rồi, xử lý vết thương rồi hãy về."
Anh chỉ vào vai tôi, chỗ đó dính dính, chắc là bị ném trúng, chảy máu.
Nhưng tôi không muốn anh nhìn thấy:
"Không cần..."
Lời tôi chưa dứt, anh đã kéo tôi vào trong.
Khi anh xử lý vết thương cho tôi, anh rất im lặng, thấy tôi đau đến nhăn mày, động tác của anh càng thêm cẩn thận.
Đột nhiên tôi cảm thấy một luồng hơi nóng ẩm ướt thổi vào vết thương, toàn thân tôi cứng đờ.
Quay đầu lại, Hứa Thanh vẫn giữ nguyên động tác thổi.
Tim tôi đột nhiên mềm lại, khóe miệng cười tươi.
Hứa Thanh đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi:
"Cậu có phải muốn ngủ với tôi không?"