1
Tôi đứng ở cửa phòng bao, trong cổ họng dâng lên một chút ngứa ngáy.
Tôi đã có thể hình dung ra, chàng trai trẻ tuổi, đẹp trai ấy hơi nheo mắt lại, thản nhiên nói ra những lời này.
Vốn dĩ là tôi đang níu kéo.
Để một tâm hồn trẻ tuổi ở lại bên tôi suốt một thời gian dài như vậy.
Có lẽ vì đã sớm chuẩn bị cho chuyện này, nên trong lòng tôi chỉ dâng lên một chút buồn bã, còn nhiều hơn là cảm giác nhẹ nhõm như tảng đá đã được đặt xuống.
Tiếp theo, tôi cần suy nghĩ làm thế nào để thoát ra khỏi mối quan hệ bao nuôi đã trở nên méo mó này một cách đường hoàng và dứt khoát.
Sau một hồi suy nghĩ không có kết quả, tôi đi về phía nhà vệ sinh, châm một điếu thuốc ở đó.
Tôi soi mình trong gương.
Mặc chiếc áo khoác đúng mực, hai lọn tóc được vuốt keo gọn gàng nay lại rủ xuống vì đi vội, và những nếp nhăn không thể che giấu ở đuôi mắt.
Càng ở bên Liên Ngọc lâu.
Tôi càng nhận ra.
Giữa tôi và cậu ta là khoảng cách của bảy năm.
Cậu ta đang bùng cháy dữ dội, toát ra ánh sáng của tuổi trẻ.
Còn tôi đã vững vàng bước qua ngưỡng cửa của tuổi ba mươi lăm.
Tinh thần không còn sung mãn, thể lực cũng bắt đầu xuống dốc.
Tôi cười tự giễu.
Một lát sau, tôi dụi tắt điếu thuốc, xua tan mùi khói.
Rồi mới bước đến cửa phòng bao, đẩy cánh cửa ra.