2
Những tiếng ồn ào lập tức im bặt.
Chỉ còn tiếng nhạc DJ chói tai vẫn đang gào thét.
Tôi nhìn thấy Liên Ngọc ngay lập tức.
Cậu ta lười biếng dựa nửa người vào sofa, một tay gác lên thành ghế, một người trẻ tuổi xinh đẹp khác ngồi bên cạnh cậu ta.
Chàng trai kia giống như một con báo săn, dùng cánh tay khoanh ra lãnh địa thuộc về mình.
Tôi đã xem qua hồ sơ của cậu ta.
Tống Hạ.
So với ảnh trong hồ sơ, ngoài đời cậu ta có khuôn mặt non nớt đến mức như có thể véo ra nước, chẳng trách từng làm chim hoàng yến cho người khác.
Cậu ta chớp mắt, dường như vẫn chưa kịp phản ứng vì sao tình cảnh trước mắt lại kỳ quái đến vậy.
“Lâm, anh Lâm, sao anh lại đến?”
Một người quen biết tôi hỏi.
Có người vội vàng tắt âm thanh.
Không tắt được mà lại còn vặn to âm lượng lên.
Tiếng nhạc DJ bi thương có nhịp điệu vẫn cứ vang vọng trong phòng bao.
Càng khiến cho cảnh tượng trước mặt thêm phần khôi hài.
Vài người đang say mèm dứt khoát rút luôn dây điện.
Xung quanh im lặng như tờ, không khí trở nên ngượng nghịu.
Sự xuất hiện của tôi dường như luôn như vậy, không hợp với thế giới của những người trẻ tuổi.
Tôi giữ nụ cười đúng mực, giơ cổ tay lên: “Cũng muộn rồi, vừa hay xong việc sớm nên đến đón Tiểu Ngọc về nhà.”
Vừa nói, tôi vừa liếc nhìn Liên Ngọc.
Liên Ngọc như mất hồn, hơi nhíu mày, bàn tay đang đặt trên người chàng trai kia khẽ động, che đi đôi mắt tò mò đang đánh giá tôi của Tống Hạ.
Cậu ta bĩu môi, làm nũng dựa vào vai Liên Ngọc.
Thân mật như không có ai ở xung quanh.
Sự im lặng của cậu ta đã cho tôi một câu trả lời rõ ràng.
Cậu ta còn trẻ, còn bồng bột.
Vài ngày nữa, tôi sẽ ba mươi lăm tuổi.
Sự đường hoàng của một người trưởng thành khiến tôi tiếp tục giữ nụ cười, và nói thêm:
“Nhưng công ty lại xảy ra một chút chuyện, tôi phải về một chuyến. Tôi đã gọi một ít đồ ăn cho các cậu, buổi tối uống nhiều rượu dễ bị khó chịu dạ dày.”
“Cảm ơn anh Lâm…”
Tống Hạ nhìn thấy mọi người đồng loạt gọi “anh Lâm” nên cũng hớn hở gọi theo: “Cảm ơn anh Lâm… ơ? Cái tên này quen quen, là ông chú mà anh Ngọc nói đúng không?”
Nói xong, cậu ta như mới nhận ra mình nói lỡ lời, khoa trương đưa hai tay che miệng, cong mắt lên: “Xin lỗi anh Lâm, em thấy anh không già như anh Ngọc nói đâu, nhưng mà vẫn có vẻ của ông chú. Em nghĩ gọi chú Lâm thì sẽ hay hơn ạ~”
Những người trẻ tuổi, ngay cả sự đắc ý mang theo ác ý cũng có phần đáng yêu.
Những lời công kích chẳng có chút sát thương này, lại khiến tôi cảm thấy đau nhói.
Nhưng so với trước đây, vẫn có thể chịu đựng được.
Tôi mệt mỏi rũ mắt, châm thêm một điếu thuốc, một lát sau mới nhàn nhạt nói: “A Ngọc, dọn dẹp đi, tôi cần nói chuyện với em.”