3
Chàng trai trẻ rụt tay lại, ánh mắt có chút mờ mịt lướt qua mặt tôi.
Cậu ta biết, câu nói này là tối hậu thư tôi đưa ra.
Không biết có phải thực sự sợ tôi sẽ làm tổn thương những người trẻ tuổi đang ở bên cạnh cậu ta hay không.
Cậu ta im lặng một lát, đứng lên: “Tất cả ra ngoài trước.”
“Anh Ngọc…”
Tống Hạ vẫn còn có chút không cam lòng.
Liên Ngọc nhàn nhạt liếc cậu ta một cái: “Cút.”
Chàng trai kia không cam tâm trừng mắt nhìn tôi, rồi cùng những người khác bước ra khỏi phòng bao.
Khi cánh cửa đóng lại, tôi thở dài một hơi thật sâu.
Nhìn qua làn khói thuốc, dáng vẻ mờ ảo của chàng trai trẻ.
Cậu ta đứng lên, cách tôi ba bước.
Không xa không gần, mang theo sự xa cách nhàn nhạt.
Giống như lúc chúng tôi mới gặp nhau.
Cậu ta cũng không biết, lúc đó để đến được bên cậu ta.
Tôi đã đi một quãng đường xa biết nhường nào.
Khi ấy, cậu ta mặc bộ quần áo bạc màu, cúi đầu rửa bát.
Tay bị ngâm nước đến phồng rộp, mùa đông thì nứt nẻ và không ngừng chảy máu.
Tôi bước đến bên cậu ta.
Chàng trai ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt giống như một con thú nhỏ lóe lên ánh sáng cảnh giác.
Tôi nói: “Có muốn đi với tôi không?”
Lúc đó tôi thực ra cũng mới lập nghiệp, cuộc sống còn khó khăn.
Nhưng tôi lại cố tỏ ra hào phóng, sợ cậu ta sẽ nhìn ra sự chật vật của tôi từ bộ vest không vừa vặn.
Đồng tử của Liên Ngọc run lên, đôi môi nứt nẻ mím chặt.
Tôi nói: “Tôi sẽ cho em học phí, để em yên tâm đi học.”
Tuổi trẻ bồng bột khiến tôi nói ra những lời thiếu suy nghĩ, giống như bố tôi, cho rằng tiền ở đâu thì tình yêu ở đó.
Một cách hiển nhiên đặt tình yêu lên bàn cân của tiền bạc, đến khi lớn lên mới nhận ra, điều này đã biến tất cả thành sự thích thú bệnh hoạn.
Sự thiếu kinh nghiệm đã khiến tôi không nhận ra cậu ta đang đau khổ giằng co.
Khi thấy cậu ta mỉm cười với tôi, tôi chỉ tự mãn vì mình có khả năng giúp đỡ người mình thích.
Cậu ta đã ký hợp đồng với tôi.
Một mối quan hệ tài trợ.
Nhưng nó đã sớm biến thành một hợp đồng bao nuôi méo mó.
Chỉ đến khi tuổi tác lớn hơn, sau khi lăn lộn trong xã hội, tôi mới dần dần nếm được sự cay đắng và nhục nhã của nụ cười đó.
Sự đau khổ hóa ra cũng có độ trễ.
Vết nứt giữa chúng tôi cũng theo đó mà càng ngày càng lớn.
Số tiền tôi kiếm được, tôi luôn vô thức chuyển một nửa vào thẻ của cậu ta.
Nhưng tôi biết, cậu ta chưa bao giờ động đến.
Hiện tại số tiền cậu ta kiếm được đã nhiều hơn tôi rất nhiều.
Một ngôi sao mới nổi, một người tiên phong trong ngành.
Tôi đã nhìn thấy bóng dáng cậu ta trên rất nhiều bản tin.