Quy Tắc Ứng Xử Của Bạch Nguyệt Quang

Chap 1

 

~ Trong băng tuyết ngập trời ở Liberia sinh ra mùa xuân ~

[Sau cơn bão tuyết, dị chủng giáng lâm, thế giới xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.]

[Da thịt con người mềm yếu, cơ thể yếu ớt, không cách nào chống lại dị chủng, càng không thể chống lại gió tuyết, gần kề tuyệt chủng.]

[Con người không thể không tìm một con đường mới, tìm kiếm sự sống.]

[Là binh sĩ siêu cấp đợt đầu tiên được nghiên cứu chế tạo ra của căn cứ, Lục Chi Hoài là tác phẩm hoàn mỹ duy nhất.]

[Hắn là hy vọng con người có thể sinh tồn, mà kể từ ngày Lục Chi Hoài sinh ra, bên cạnh đã có tiến sĩ Quý bầu bạn.]

[Tiến sĩ Quý bên ngoài hiền hậu, làm việc chuẩn mực, thế nhưng đây chỉ là bề ngoài, thân là một trong những người nghiên cứu người nhân tạo, cậu từ lâu đã nhìn trúng trái tim máy móc tràn đầy năng lượng của Lục Chi Hoài.]

[Người nhân tạo không có tình cảm, Lục Chi Hoài ngoại trừ tiến sĩ Quý, trong những năm tháng dài đằng đẵng, người nhân tạo dần dần nảy sinh cảm xúc của con người, trong tin bị một người gọi là tiến sĩ Quý lấp đầy.]

[Người nhân tạo khắc hơn chín trăm tên của người trong lòng trên bức tường ở phòng thí nghiệm mịt mù tăm tối sâu trong gió tuyết, chống đỡ hắn trải qua mỗi một lần thí nghiệm cắt da cắt thịt.]

[Sau này, trải qua nghiên cứu, trình tự người nhân tạo lần đầu tiên được ứng dụng thành công với cơ thể người.]

[Lục Chi Hoài bị lấy đi một nửa trái tim máy móc.]

[Trong mắt người nhân tạo chỉ có thể nhìn thấy tiến sĩ Quý, mà tiến sĩ Quý nói đây là vì tương lai của nhiều người hơn.]

[Lục Chi Hoài chỉ còn lại nửa trái tim, vô cùng yếu ớt.]

[Sau đó nữa, tiến sĩ Quý Bất mãn với việc căn cứ cướp đi thành quả, xảy ra xung đột với căn cứ, dưới sự tấn công của căn cứ, tiến sĩ Quý đưa người di cư, trước khi rời đi, vì để ngăn chặn những người khác đạt được quân đội người nhân tạo, cậu tự tay đập nát nửa trái tim còn lại của Lục Chi Hoài.]

[Lục Chi Hoài bị vứt bỏ trong đất lạnh ở Liberia băng tuyết ngập trời, trên người là nửa trái tim vỡ nát.]

[Lính đánh thuê Lâm Lộc lúc chấp hành nhiệm vụ gặp được hắn, đưa hắn về nhà, dốc lòng chăm sóc.]

[Dưới sự cứu chữa và khích lệ không ngừng của Lâm Lộc, người nhân tạo dần dần hồi phục, thế nhưng hắn đã không phải là người máy ngơ ngác không biết gì ngày trước nữa, người nhân tạo mới ra đời, nội tâm tràn đầy thù hận.]

[Hắn bạo lực thống trị quân đoàn cơ khí, chờ đến khi đợt rét đậm ập đến, dị chủng giáng lâm, căn cứ loài người chịu phải thiệt hại nghiêm trọng, không cách nào chống lại giá lạnh.]

[Người nhân tạo chỉ huy quân đoàn cơ khí của hắn ập đến, đẩy lùi dị chủng, nhưng cũng đẩy loài người vào cảnh nô dịch kéo dài hàng trăm năm,] 

[Người nhân tạo trời sinh lạnh lùng hà khắc, tình cảm đạm bạc, suốt cuộc đời chỉ có tiến sĩ Quý là sự tồn tại quan trọng đối với hắn, thế nhưng cũng bị tiến sĩ Quý tự tay hủy diệt.]

[Tiến sĩ Quý biết vậy chẳng làm.]

[Cậu lấy trộm nửa trái tim máy móc của Lục Chi Hoài, lại không cách nào khống chế được sức mạnh trong nó, sau khi năng lượng kiệt quệ, bị người ta bắt đi, chịu đựng mọi cực hình và giày vò, bị Lục Chi Hoài tự tay bóp chết trong ngục.] 

[Cuộc đời này, Lục Chi Hoài cũng không thể nhìn thấy tiến sĩ đã sáng tạo ra hắn thêm một lần nào nữa.] 

“Cốt truyện download thành công… bản đồ download thành công… dữ liệu nhân vật download thành công… đạo cụ sơ cấp đã được phát, quà tân thủ đã được phát, mời túc chủ lĩnh nhận kịp thời.” 

“Nhiệm vụ chính đã công bố (buộc phải làm): trở thành bạch nguyệt quang của nam chính.” 

“Nhiệm vụ nhánh đã công bố (có thể không làm): ngăn chặn kết cục hắc hóa của nam chính.”

Âm thanh điện tử máy móc thuộc về hệ thống phát hành nhiệm vụ một cách cứng ngắc, sau đó liền biến mất không thấy đâu nữa, Quý Dã nghiêng đầu, lần mò thẻ sáng nhiệm vụ một cách lúng túng, lĩnh nhận phần thưởng.

Phần thưởng là sau khi ký kết hiệp ước hợp tác với hệ thống tự động phát cho, Quý Dã vận may không tồi, rút được con chip cấp SSS cấp cao nhất, có tác dụng dự trữ năng lượng.

Tiểu thế giới Quý Dã sống trước đó có cấp độ thấp hơn, thuộc về nền văn minh cấp thấp, không có thứ như vầy, chẳng qua bởi vì là sản phẩm của hệ thống, Quý Dã đoán có thể sẽ có tác dụng không ngờ tới trong nhiệm vụ.

Về phần nhiệm vụ khó hiểu này... Quý Dã lắc đầu, thì không thể không nhắc tới trải nghiệm kỳ diệu của mình nửa giờ trước rồi.

Nửa tiếng trước, Quý Dã vẫn đang vẽ tranh ở nhà, thời gian cho hạng mục mới khá dư dã,  cậu có đủ thời gian để bổ sung các chi tiết, chỉ là thời tiết nóng bức, trong thời gian nghỉ ngơi giữa giờ làm việc, cậu đứng dậy đi rót cho mình một cốc nước.

Sau đó thì bất cẩn bị điện giật chết... Khi mở mắt ra lần nữa, chính là một mảnh hư vô và biểu tượng cảm xúc thờ ơ của hệ thống trên màn hình điện tử.

Biểu tượng cảm xúc xuất hiện trên màn hình điện tử, cảm giác kỹ thuật công nghệ mang tới có hơi buồn cười lập dị, nhưng hệ thống dường như không chú yến đến tâm trạng cậu không tốt lắm.

Quý Dã cũng nghe thấy trong không trung có một giọng nói đang nhỏ giọng mắng người, hệ thống nghe thấy liền ngữ khí bực dọc chửi lại, bảo đối phương nhanh chóng lượn đi.

"..." Quý Dã đứng ở một bên cũng lập tức thu lại lời mình muốn hỏi.

Thanh niên đứng trước màn hình sáng mặt mũi thanh thuần, dáng người mảnh khảnh, đôi mắt xám tro trong veo, độ cong ngọt ngào, lúc này đang khó hiểu nhìn sang, là tướng mạo mỹ nhân cổ điển rất đẹp.

Người nọ trông có vẻ rất tốt tính, giáo dưỡng đầy đủ, không giống kẻ tâm thần cho lắm.

Đối mặt với Quý Dã, hệ thống hơi ngập ngừng, không mắng chửi nói bậy, qua một lúc lâu, nó nói với Quý Dã nó là một trong những hệ thống duy trì sự vận hành theo quy luật của thế giới, được gọi là Hệ thống Bạch nguyệt quang.

Vì nó vừa hủy liên kết với túc chủ trước đó nên cần một túc chủ mới.

"Cậu đã chết rồi, tôi có thể đáp ứng các yêu cầu của cậu bao gồm cả việc sống lại, mà cậu phải ràng buộc với tôi để hoàn thành việc duy trì thế giới mà tôi đang sống."

Có vẻ như bị chọc giận ở nơi khác rồi, mặc dù hệ thống đã kiềm chế, nhưng giọng điệu vẫn không tốt cho lắm.

"Cậu có biết bạch nguyệt quang là gì không?" Hệ thống hỏi.

Vừa nói vừa nhìn Quý Dã đang nghi hoặc, nó nói: "Định nghĩa của liên minh, bạch nguyệt quang là viên ngọc dịu dàng xinh đẹp, là tùng bách cao thẳng, là ánh trăng độc nhất vô nhị, là thiếu niên mà nhân vật chính đến chết cũng không bao giờ quên.”

“Nói cách khác, một khi có sự tồn tại của bạch nguyệt quang, những người khác cho dù là trà xanh yêu tinh nhền nhện gì cũng đều phải dạt sang hết, toàn bộ thế giới của nhân vật chính đều sẽ nghiêng về phía bạch nguyệt quang không chút nghi ngờ.”

“Việc cậu cần làm là sửa lại đường thế giới bị trật bánh, tức là trở thành bạch nguyệt quang không thể xóa nhòa của nam chính trong cốt truyện giới hạn.”

“Điều kiện mà tôi vừa đồng ý, chỉ khi cậu làm được, tôi mới có thể làm được, hiểu chưa?” 

Hệ thống nói. Vừa nói, những lời chửi rủa lại vang lên trong không khí, nó nghe thấy liền nhanh chóng chửi lại bằng giọng càng hung bạo hơn: "Mày mới là phế vật, đồ phế liệu, cút! Lượn!"

"Còn vấn đề gì nữa không?" Nó quên mất vừa rồi bản thân còn đang nỗ lực uy hiếp túc chủ mới, mắng xong màn hình sáng mới ung dung quay sang hỏi Quý Dã, giọng điệu thăng trầm, biểu tượng cảm xúc trên màn hình điện tử rung lắc dữ dội, thể hiện trạng thái giận dữ.

"..."

Quý Dã ngừng giây lát, không nói nên lời, thế là lắc đầu: "...Không có."

"Vậy thì đi thôi." Nói xong, không đợi Quý Dã kịp phản ứng, màn hình điện tử đã bắt đầu phát ra tiếng cháy nổ bình bình.

Lúc nổ tung còn kèm theo một tiếng hét thảm, thể sáng màu xanh nhạt đẩy Quý Dã một cái, thành phần trâu bò của công ty thế là đổi hẳn công việc mới một cách chả hiểu chuyện gì.

Chẳng qua bởi vì ở thế giới thực không có vướng bận gì, cũng bởi vì đám trâu bò của công ty như này làm ở đâu mà không phải là đi làm… Trong lòng Quý Dã cũng không bất mãn gì mấy.

Cậu chớp chớp mắt, rất bình tĩnh chấp nhận hiện thực, đồng thời tiếp nhận thế giới do hệ thống truyền tải qua một cách vụng về.

Không giống như tuyến nhân vật mà ban đầu hệ thống truyền riêng cho Quý Dã, trong tuyến thế giới chính... không có nhiều cảnh về tiến sĩ Quý do Quý Dã đóng vai.

Vốn dĩ cậu ta có một khởi đầu rất tốt, nhưng vì ý đồ xấu xa, tác phong làm việc quá mức tàn nhẫn, sau khi đánh cắp trái tim máy móc, cũng mạnh mẽ hủy luôn mọi đường lui của bản thân.

Trong cuộc đời huy hoàng sáng lạn của nhân vật chính, cậu ta cuối cùng trở thành một mảnh ký ức không đáng kể, thậm chí từ bạch nguyệt quang ban đầu thành một nhân vật khá chướng mắt đối với nhân vật chính.

Thân là bạch nguyệt quang, kết cục như vậy có thể nói là nhếch nhác.

Quý Dã lại tìm kiếm rất lâu trong bảng xếp hạng khổng lồ trên bảng sáng liên minh, sau đó nhìn thấy hệ thống của mình ở trang cuối cùng.

Thì ra thành tích quá kém... Quý Dã trầm ngâm suy nghĩ, chẳng trách tâm trạng hệ thống không tốt, nếu là vì thành tích kém mà lúc nào cũng phải đối mặt với việc bị sa thải, đứa trâu bò công ty này một giây liền có thể hiểu được còn đồng cảm sâu sắc.

Mặc dù quá trình ràng buộc có hơi khó giải thích, nhưng bản năng sinh tồn của đám người đi làm, Quý Dã nghiêm túc hơn nhiều với thế giới mà cậu sắp phải đối mặt.

Theo phân tích của cậu, mặc dù vai trò của tiến sĩ Quý có vẻ quan trọng nhưng trên thực tế cảm giác tồn tại của cậu không cao lắm, phù hợp với thiết lập chết sớm của bạch nguyệt quang.

Đặc biệt là đến khi thế giới thực sự bắt đầu, người nhân tạo hoàn toàn hắc hóa, chỉ huy quân đoàn cơ khí trả thù thế giới, trên cơ bản cũng chẳng còn đất diễn cho cậu nữa.

Trong miêu tả chỉ có cậu luôn phải chịu đựng cực hình, ôm mọi dày vò trong lao ngục.

Chịu đựng cực hình, ôm mọi dày vò... Quý Dã nhìn thấy những chữ này, tựa hồ trong chớp mắt cảm nhận được đau đớn, không khỏi xoa xoa huyệt thái dương.

Có thể tưởng tượng, nếu cậu đi sai một bước nào đó, vậy thì những câu chữ trong miêu tả này chính là tương lai của cậu rồi.  

"..." Quý Dã không hề muốn trải nghiệm tình cảnh trong đó đâu, cậu cảm thấy mình cần phải thực hiện một số thay đổi với trạng thái của người nhân tạo, tốt nhất là ngay từ đầu đã thực hiện thay đổi.

Trong tư liệu nói Lục Chi Hoài là vũ khí hình người sinh ra tư duy "con người", Quý Dã cũng nghĩ, nếu đã là người, vậy thì thật lòng đối xử chắc hẳn là không sai đâu. 

Ở thế giới ban đầu, trước khi thí nghiệm thành công, hoặc là nói trước khi Lục Chi Hoài biểu hiện ra những khác biệt với các mẫu thí nghiệm khác trong quá khứ, thái độ tiến sĩ Quý đối với hắn rất lạnh nhạt.

Hắn vốn không phải là người dễ mềm lòng, đối với máy móc lạnh băng không chút giá trị, đương nhiên sẽ không nhìn nhiều thêm một cái.

Mà sau khi trở thành tiếng sĩ Quý, Quý Dã mặc bộ đồ vô trùng màu trắng, cầm cuốn sổ ghi chép, cũng thường xuyên đi ngang qua khu vực thí nghiệm, nhìn thấy Lục Chi Hoài đang yên tĩnh cụp mắt trong thùng chứa.

Mỗi lần nhìn thấy Lục Chi Hoài cuộn tròn trong thùng chứa, Quý Dã đều không nhịn được mà nhớ tới mèo của cậu.

Lúc cậu gặp được nó, nó cũng bị người ta nhốt trong thùng chứa thủy tinh nhỏ như vầy, quăng ở bên đường, khó chịu đến mức gần như ngạt thở.

Người qua đường vội vàng đi qua, nhưng đều có việc riêng phải làm, không ai để ý tới nó.

Quý Dã đưa nó về nhà vào một ngày mưa, lúc đầu, vì bị thương nên nó vô cùng cảnh giác, không những phớt lờ mọi người mà đến tiếng kêu meo meo cũng vô cùng nhỏ.

Quý Dã không muốn ép buộc nó, nhưng trước khi đi làm, luôn không nhịn được nói với nó vài câu rồi cho nó ăn vài miếng bánh khô.

Không biết bắt đầu từ ngày nào, mèo nhà cậu đột nhiên muốn đến gần cậu, kêu meo meo làm nũng, rồi chạy ra giẫm lên giày cậu.

Quý Dã nhớ đến mèo nhà mình, sau đó cậu nhìn thấy Lục Chi Hoài im lặng không chút kháng cự, trầm mặc tĩnh mịch trong thùng chứa, không hiểu sao cậu lại có cảm giác người nọ có chút giống với một chú mèo lớn.

Nghĩ như vậy, có khi đi ngang qua, cậu sẽ không nhịn được thấp giọng nói gì đó với người nọ, những câu chẳng có ý nghĩa cụ thể, có lúc là nói tên của cậu, có lúc là những thứ khác. Quý Dã cho rằng Lục Chi Hoài không nghe thấy.

Nhưng cho tới rất nhiều năm sau, trong đầu Lục Chi Hoài vẫn có thể nhớ lại âm điệu trầm thấp dịu dàng kia, sau đó nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp mặt của hắn cùng Quý Dã.

Hình như là vào một ngày tuyết rơi, Quý Dã vừa kết thúc một thí nghiệm, cậu không có việc gì làm, theo thói quen đến xem xét tình hình của hắn.

Đó thực sự là một cảnh tượng có thể gọi là tươi đẹp.

Nơi vùng băng tuyết ngập trời không thấy điểm cuối ở Liberia, bốn bề căn cứ là vách tường cao cao.

Phòng thí nghiệm ở sâu trong gió tuyết chưa từng bạo lộ.

Lục Chi Hoài là vũ khí được ra đời.

Hắn nằm trong thùng chứa, cơ thể lạnh băng, xung quanh không chút độ ấm.

Tai hắn bắt được âm thanh đầu tiên.

Khi Lục Chi Hoài sinh ra, nhận thức của hắn còn chưa nhạy bén, hắn chỉ biết đó là một thanh âm mà trái tim hắn không thể diễn tả được, nhưng theo bản năng hắn phán đoán là hay, giọng điệu ôn hòa, như cơn gió trong các mùa khác nhau.

Gió đang nói chuyện, giọng nói nhẹ nhàng lọt vào tai hắn.

Lục Chi Hoài theo bản năng đuổi theo, ngón tay không cử động được, nhưng đầu óc lại căng thẳng hơn bao giờ hết, hắn nhanh chóng và háo hức tìm kiếm những từ và câu tương ứng trong con chip được cấy ghép vào.

"Lục... Hoài... Lục Chi Hoài , mã... số... A Hoài, 0... 01... số... Xin chào, tôi là Quý Dã. "

Dưới ánh sáng mỏng manh trên đỉnh đầu, trong ánh sáng không hề chói mắt đó, Lục Chi Hoài mím môi, trong lòng chợt dâng lên một nỗi khao khát khó tả, trong nỗi khao khát đó, hắn cố gắng mở mắt ra.

Trong nhiều năm sau đó, Lục Chi Hoài nghĩ đủ mọi cách cũng không thể nào quên được cảnh tượng đó.

Rõ ràng hắn được sinh ra trong băng tuyết, nơi những cơn gió lạnh của Liberia đang hoành hành, nhưng ngay khi hắn mở mắt ra, hắn lại nhìn thấy mùa xuân ấm áp tựa Giang Nam.

 

back top