~ Không phải số 001 ~
Lục Chi Hoài thức tỉnh vào ngày thứ hai mươi mốt sau khi hắn được sinh ra.
Liberia đón chào một mùa gió lạnh mới, các nghiên cứu viên trong phòng thí nghiệm đã đổi thành những chiếc áo khoác dày và ấm hơn.
Trong phòng thí nghiệm, nhân viên công tác dày đặc đi qua đi lại, ánh đèn sáng rực, âm thanh của các dụng cụ tinh vi vang lên bíp bíp.
Quý Dã buổi sáng vẫn đến phòng thí nghiệm như thường lệ.
"Tiến sĩ, anh tới rồi." Dưới ánh đèn, nghiên cứu viên trong phòng thí nghiệm nhìn thấy cậu liền ngẩng đầu chào.
Quý Dã gật đầu đáp lại, sau khi quẹt thẻ thì đi đến bên cạnh Lục Chi Hoài ở trung tâm phòng thí nghiệm, trong tay cầm một chiếc áo len dày.
Quý Dã chuẩn bị thay quần áo cho Lục Chi Hoài.
Mấy ngày trước khi cái lạnh ập đến Quý Dã đã phát hiện, quần áo ban đầu của Lục Chi Hoài quá mỏng, nhiệt độ bên ngoài phòng đã gần âm 50°C rồi, nhưng do yêu cầu công việc nên nhiệt độ trong phòng thí nghiệm cũng không cao lắm.
Lục Chi Hoài mặc một bộ quân phục màu đen vừa lạnh vừa cứng, ngay cả cúc áo cũng tản phát ánh kim loại lạnh lẽo, Quý Dã nhìn thấy liền muốn đổi đồ cho hắn.
Có lẽ là bởi vì nhìn thấy người máy nằm trong phòng thí nghiệm, những người khác đều không quá quan tâm đến cảm nhận của hắn.
Cũng có lẽ là bởi vì thân là một tác phẩm hoàn hảo, Lục Chi Hoài thực sự rất đẹp, nước da trắng lạnh, lông mi dài, đường nét duyên dáng mà sâu sắc, khi không cười, đôi môi mím thật chặt, có thể nói là khá đẹp.
Mặc dù hắn trông có vẻ khá lạnh lùng, nhưng đó không hề là điểm trừ, sự vượt trội trong các đường nét trên khuôn mặt của hắn thậm chí còn đẹp hơn những ngọn núi phủ tuyết trắng trong như pha lê trên đồng bằng Liberia, dưới ánh nắng trông càng mạnh mẽ và ngay thẳng.
Là một khuôn mặt rất ưa nhìn, khiến người ta không nhịn được mà mềm lòng.
Quý Dã nhìn "bộ đồ" tự nghiên cứu ra của phòng thí nghiệm, có thể giữ ấm trong phòng thí nghiệm trên người mình, nhen nhóm ý nghĩ đổi quần áo cho Lục Chi Hoài.
Quý Dã đưa tay ra, nhẹ nhàng thở ra một hơi ấm áp, xác định ngón tay không còn lạnh nữa mới cúi xuống chạm vào những đầu ngón tay lạnh băng của người nhân tạo.
Quý Dã mang đến cho Lục Chi Hoài một chiếc áo len.
Một chiếc áo len cao cổ đơn giản nhưng rất phong cách, còn có một chiếc áo khoác lông màu trắng, đủ để ấm người.
Cậu bước đến bên cạnh Lục Chi Hoài, mở thùng chứa ra, nhìn chằm chằm vào người nhân tạo nằm trong bồn nuôi cấy, thử thay quần áo cho hắn.
Nghiên cứu viên ở lại phòng thí nghiệm tò mò nhìn sang.
Nghiên cứu viên ở lại đây tên là Komaeda, trước khi dị chủng xuất hiện, là thạc sĩ chuyên ngành công trình sinh vật tại trường đại học Chủ Tinh của Liên minh.
Bởi vì thành tích vượt trội, học gì hiểu đó, sau khi dị chủng xuất hiện, cô được lựa chọn gia nhập vào công trình người nhân tạo của tiến sĩ Quý.
Phòng thí nghiệm đã thành lập được mấy năm, nhưng hôm nay, cô lại cảm thấy tiến sĩ hơi khác thường.
Nói không rõ được là khác thường chỗ nào… nói chung là khác rồi.
Cô không nói được nguyên nhân, chỉ cảm thấy tiến sĩ trước đây, biểu cảm ôn nhuận, tính cách nhìn có vẻ cũng rất tốt, nhưng ý người chưa từng lan đến đáy mắt, tràn đầy cảm giác xa cách.
Tiến sĩ của hiện tại, tuy rằng cũng luôn một thân áo khoác dài trắng, nhưng tóc đen mềm mại, môi mềm mang theo ý cười, gương mặt thanh thuần ôn nhu xinh đẹp.
Luôn cảm thấy cho dù là bất cẩn bị người khác làm phiền, cậu cũng sẽ không thật sự trách cứ điều gì, nhiều nhất chỉ là bất lực cười một tiếng.
Komaeda thích tiến sĩ như vậy hơn, con gái vẫn luôn vô cùng nhạy cảm với những chi tiết này.
Thế là nhìn thấy người nọ ôm một mớ đồ trong lòng, Komaeda không nhịn được hỏi: “Tiến sĩ, anh thấy lạnh sao?”
Nhiệt độ trong phòng thí nghiệm là cố định, nếu như là tiến sĩ trước đây, nghe cô nói như vậy, chắc hẳn chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái, thậm chí còn không thèm để ý đến nữa.
Nhưng hiện tại, người nọ nghe thấy liền quay đầu nhìn sang, cười một tiếng với cô, sau đó nói: “Không phải cho tôi mặc.”
Vừa nói, cậu vừa chỉ về phía bồn thủy tinh, ôn nhu nói, “Là cho anh ấy mặc.”
Người cậu chỉ là Lục Chi Hoài trong thùng chứa.
“Số 001…?” Komaeda có hơi ngạc nhiên.
Đối với nghiên cứu viên mà nói, bọn họ thích gọi số hiệu của vật thí nghiệm hơn, cho nên cũng sẽ không nảy sinh bất cứ tình cảm đặc biệt nào với một số hiệu.
Trạng thái của 001 ngày càng ổn định, rất lâu không xảy ra vấn đề gì rồi, so với những vật thí nghiệm khác, các nghiên cứu viên còn coi như khá hài lòng với hắn, cho rằng cho dù không thành công cũng là một bước tiến không tồi rồi.
Nhưng có hài lòng đến đâu, cho dù nói thế nào, cũng chỉ là một vật thí nghiệm.
Komaeda có hơi không hiểu, nhưng bởi vì vô thức bị lây nhiễm bởi độ cong khóe môi của chàng trai tóc đen, cũng theo đó gật đầu: “Được thôi tiến sĩ, vậy anh bận việc trước đi, cần giúp gì thì cứ gọi tôi.”
“Được.” Quý Dã mỉm cười gật đầu.
Cậu quay đầu tiếp tục nghiên cứu việc thay đồ cho Lục Chi Hoài, muốn thay đồ cho người nhân tạo thì không hề khó, nhưng bắt đầu thao tác thực tế thì vẫn sẽ gặp phải một vài vấn đề không như ý.
Ví như… trạng thái của Lục Chi Hoài rất tốt, di chuyển đơn giản không có gì lớn, Quý Dã liền chuyển hắn đứng lên, muốn đổi áo len cho hắn, thế nhưng ôm người lên rồi mới phát hiện, đối phương thực sự là… cao quá đi.
Binh sĩ siêu cấp được cẩn thận làm ra, không những ngũ quan hoàn mỹ, vóc người cũng đẹp vô cùng, bị quân trang bọc lại nên không thấy rõ được, một khi cởi cúc áo ra, cơ bắp cuồn cuộn liền như ẩn như hiện trong quân trang.
“...” Quý Dã nhìn sang chỗ khác.
Ngón tay cậu đặt trên cổ áo của Lục Chi Hoài, không có xuống dưới nữa.
“...” Do dự một lát, Quý Dã mím môi, đang lưỡng lự có nên rời đi trước hay không, ngón tay đã vô thức di chuyển một chút, sau đó được một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy.
“...” Không giống với những ngón tay ấm áp trắng trẻo của Quý Dã, ngón tay nắm lấy tay cậu trắng bệch, các ngón thon dài, dưới ánh đèn lạnh lẽo của phòng thí nghiệm bộc lộ một vẻ lạnh nhạt.
Quý Dã quay đầu, ý thức đến gì đó, phát hiện Lục Chi Hoài không biết đã mở mắt từ lúc nào đang yên tĩnh nhìn cậu.
Giống hệt như trong tưởng tượng, người nhân tạo sống mũi cao thẳng, lông mi rất dài, sau khi mở mắt là màu xám tro, không có cảm xúc, như dòng sông trên đồng bằng.
“Anh…” Quý Dã nhìn cúc áo lộn xộn của đối phương và vị trí ngón tay của mình, không nói nên lời.
May mà đối phương không để ý, hắn nhìn Quý Dã, đột nhiên nâng tay để Quý Dã cử động.
Tuy là cao lãnh… nhưng không hiểu sao lại rất giống mèo.
Trong đầu nảy ra suy nghĩ này một cách lạ kỳ, mặc đồ cho đối phương xong rồi, Quý Dã cũng lùi lại một bước, lại muốn lùi lại nữa.
Vừa cử động, cổ tay bị nắm lấy, không chút độ ấm, Quý Dã nâng mắt liền nghe thấy Lục Chi Hoài đang nhìn cậu, nỗ lực lại rất phí sức phun ra một âm tiết.
“Không…”
Hắn nhìn Quý Dã, nghiêm túc nói.
-
Lục Chi Hoài thức tỉnh khiến người ta không kịp phòng bị, cùng với âm thanh khản đặc rõ rệt của hắn, phòng thí nghiệm vốn đang yên ả lập tức gà bay chó sủa.
Komaeda từ xa chạy tới.
“Tiến… tiến sĩ…!” Cô kinh ngạc nhìn Quý Dã, bởi vì nhìn thấy Quý Dã bị mắc bên cạnh người máy liền vô thức vươn tay, muốn kéo người về.
Cánh tay vươn ra được một nửa của nghiên cứu viên bị ánh mắt lạnh lẽo lại phòng bị của Lục Chi Hoài ghim cứng ngắc tại chỗ.
Tròng mắt Komaeda hơi co lại, không nhịn được lùi ra sau một bước. Đôi mắt người máy sâu thẳm, dáng vẻ nhìn cô chằm chằm giống con sói bảo vệ thức ăn.
“Tiến sĩ, anh ta…” Komaeda bị dọa sợ rồi, đôi môi run rẩy, nhất thời tựa như đang bị thứ gì đó nguy hiểm nhìn trúng, không dám lên tiếng.
Mà Lục Chi Hoài đang nhìn sang từ chỗ cao, ánh mắt lộ ra cảnh cáo nhìn cô.
Nói câu nào là sẽ bị giết chết ngay — Komaeda không chút hoài nghi mà nghĩ.
Thế nhưng Quý Dã đứng ở trung tâm câu chuyện lại không hề cảm thấy không đúng gì cả.
Cậu thậm chí không cảm nhận được nguy hiểm.
Cậu nghiêng đầu, chỉ cảm thấy độ ấm trên ngón tay mình rất lạnh, không quá quen cho nên muốn rút lại.
Động tác này bị người máy bên cạnh cảm nhận được.
Ánh mắt vốn đang lạnh lùng hơi híp lại, người máy rà soát cùng uy hiếp tứ phương nháy mắt ngừng lại, nhíu mày, cúi đầu, nắm chặt lấy tay Quý Dã.
Bởi vì không rành câu từ, hắn nhìn ngón tay Quý Dã chỉ có thể hết lần này đến lần khác thấp giọng lặp lại: “Quý… Dã…”
Hắn cụp lông mi, sắc mặt nghi hoặc, muốn nói đừng đi, nhưng bởi vì gấp gáp, kho số liệu nháy mắt xuất hiện sự cố, số liệu rối loạn, cuối cùng câu gì cũng không tìm ra được, chỉ có thể đối mặt với Quý Dã, lặp lại hết lần này đến lần khác.
“Không.”
“...Hở?” Quý Dã ngẩng đầu nhìn hắn, bởi vì không biết hắn muốn biểu đạt điều gì, chỉ có thể đơ mặt ra nhìn hắn, hỏi, “Sao thế?”
Lục Chi Hoài mím môi không nói, tìm không ra câu nào để nói, chỉ có thể kéo lấy Quý Dã, ngón tay siết chặt, không muốn buông ra.
Quý Dã: “...” Cậu có hơi ngơ.
Chẳng qua tuy là không biết người nhân tạo cụ thể là đang nghĩ cái gì, thỉnh cầu cực độ của đối phương lại vô cùng rõ ràng, Quý Dã nhìn hắn, không hiểu sao lại cảm thấy người nọ giống mèo nhà mình.
Thế là không nhịn đường cong mắt cười, nỗ lực lơ đi cảm giác kỳ quái trên da, vươn tay ra nhẹ nhàng xoa đầu đối phương.
Cảm giác không khác mấy với nựng mèo, như vậy chắc là được chứ? Quý Dã nhìn thân hình cao lớn của người nọ, không xác định lắm.
Thế nhưng cho dù ngôn ngữ không đồng nhất, vuốt lông cũng là động tác vô cùng có tính vỗ về, xuôi theo động tác của Quý Dã, Lục Chi Hoài cũng từ từ bình tĩnh trở lại.
Hắn không động đậy nữa, đồng tử màu xám tro trầm tĩnh, không nhìn phương hướng khác, chỉ cúi đầu, an tĩnh chuyên tâm một lòng nhìn Quý Dã trược mặt.
Quý Dã yên tĩnh đứng tại chỗ, cho hắn nắm một lát.
Vóc dáng người máy cao lớn, làn da lạnh hơn so với nhiệt độ trung bình trong phòng thí nghiệm, ngón tay bị nắm chặt của Quý Dã vốn đã hơi lạnh, qua một lúc sau dần dần hơi sưng lên.
Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách…
“0…số 001…” Sau khi cân nhắc, Quý Dã dự tính nói đạo lý với đối phương, cậu thử gọi tên người nọ, còn chưa kịp lên tiếng đã cảm thấy sức lực trên ngón tay siết chặt hơn rất nhiều.
“Sao thế?” Đây là… không vui rồi? Quý Dã nhìn đối phương, không chắc lắm suy đoán.
Cậu ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn về Lục Chi Hoài, phát hiện đối phương mím môi, biểu cảm quả thực không mấy vui vẻ.
“Không… phải…” Qua một lát, người máy kéo tay cậu, tựa như là đang tóm lược kho số liệu, sau khi xử lý xong, hắn có hơi không vui tìm kiếm cách biểu đạt thích hợp: “Không… phải… số… 001.”
Hắn nói: “Không phải… 001…”
“...là… A Hoài.”
Hắn nói, hắn là binh sĩ số 001, nhưng không phải là số 001 của Quý Dã, hắn nhớ rất rõ, trước đây lúc còn chưa tỉnh lại, đã từng nghe thấy, Quý Dã gọi hắn là A Hoài.