~ Khắc hơn chín trăm ~
Sau khi quen rồi, hai mươi mấy ngày sau đó, mỗi khi đến đêm, Lục Chi Hoài đều sẽ không nói không rằng tới phòng của Quý Dã.
Những người khác đều không phát hiện ra hắn.
Lục Chi Hoài rất yên tĩnh. Hạng mục trong khoảng thời gian này của phòng thí nghiệm rất dày đặc, thí nghiệm trong cường độ cao trên một mức độ nào đó tổn hại sức khỏe của hắn rất nhiều, trên làn da được mô phỏng cao của hắn thỉnh thoảng sẽ xuất hiện tình cảnh trắng bệch quá mức.
Nhưng từ khi nhận ra người phụ trách phòng thí nghiệm là Quý Dã, đối với các thí nghiệm của hắn, Lục Chi Hoài chưa từng phản kháng, giống như đã nói trong tài liệu ban đầu, đối với thí nghiệm người dân tạo của tiến sĩ Quý, cậu tựa như là xin gì được nấy.
Nhưng sau khi nhận ra độ phối hợp quá mức của người dân tạo, bên thứ nhất là Quý Dã — cũng chính là người đầu tư cho phòng thí nghiệm, căn cứ B1 của con người - căn cứ lớn mạnh nhất cả liên minh, gần như điên cuồng phát ra mệnh lệnh số yêu cầu tháo rời người máy, tìm kiếm ra tất cả bí mật trên người của vũ khí hình người thành công một cách tình cờ duy nhất này, vì để chuẩn bị cho việc sản xuất số lượng lớn sau này.
Họ căn bản không để ý [Lục Chi Hoài ] là thứ gì, mục tiêu vô cùng rõ ràng, sản xuất số lượng lớn các loại người máy nhân tạo với những tính năng vượt xa con người, để chống lại cái lạnh và dị chủng từ từ ập đến.
Áp lực và yêu cầu mà căn cứ ập tới ngày càng tăng lên, các nghiên cứu viên bởi vì chuyện này mà vắt kiệt sức lực.
May mà biểu hiện của Lục Chi Hoài đủ nghe lời.
Hắn rõ ràng là vũ khí mạnh nhất được nhân loại sản xuất ra từ trước đến giờ, có năng lực công kích mạnh nhất và cơ thể kiên cố nhất.
Hắn có tư duy độc lập, trí năng cao, đây đều khiến tính công kích và độ nguy hiểm của hắn vượt xa so với con người.
Nhưng hắn chưa từng mất kiểm soát.
Thực ra Lục Chi Hoài vốn không thể khống chế, khi bắt đầu tạo ra vũ khí hình người, con người chưa từng nghĩ đến, vì để tránh xảy ra sự cố sau khi người nhân tạo ra đời tấn công ngược lại con người, đoàn đội thậm chí đã cài đặt một chương trình tự hủy trên người hắn.
Nhưng Lục Chi Hoài hoàn toàn không cần đến những thứ này, hắn ngoan vô cùng, dường như hoàn toàn không cần bất kỳ một uy hiếp nào khác cũng đều sẽ ngoan ngoãn phối hợp thí nghiệm.
Bởi vì như thế, trong một khoảng thời gian, bầu không khí trong phòng thí nghiệm rất yên tĩnh.
Nhưng rất nhanh Quỹ Dã đã cảm nhận ra được điều không đúng.
Nhu cầu của con người là không thể khống chế, dưới sự đòi hỏi quá mức, mâu thuẫn rồi sẽ lộ ra đầu mối.
Tuy rằng có Quý Dã bảo vệ, nhưng khi áp lực mà căn cứ tổng đè xuống ngày một tăng mạnh, dưới tình huống mà Quý Dã không biết, những người khác bắt đầu có cách nghĩ của riêng mình, họ bắt đầu tiến hành thí nghiệm cực đoan với Lục Chi Hoài.
Dù sao chỉ cần có chứng minh thí nghiệm được ký dưới tên của tiến sĩ Quý, người nhân tạo đều sẽ ngoan ngoãn nghe lời, mà chứng minh thí nghiệm dưới tên của tiến sĩ Quý rất dễ lấy, thậm chí không cần ngụy tạo, người được hưởng quyền hạn cao trong phòng thí nghiệm đều có thể đăng ký, hoặc được nhận riêng.
Lúc này, chỉ cần có tờ giấy này, người nhân tạo liền sẽ không phản kháng bất kỳ động tác nào đối với hắn, cho dù là loại chuyện quá đáng như tháo rời một bộ phận nào đó trên cơ thể hắn.
—Hắn rất thông minh, nhưng lại dường như thiếu đi chút tâm cơ, nhiều nhất thì hắn cũng chỉ xác nhận người đưa ra mệnh lệnh này rốt cuộc có phải là tiến sĩ hay không thôi.
Kết quả đương nhiên không chút nghi ngờ, trong phòng thí nghiệm bất kỳ một ai có được quyền hạn, trên thực tế đều là người đặc biệt thuộc quyền hạn ở một bộ phận nào đó của tiến sĩ Quý.
Tinh lực của một người có hạn, đây là điều không thể tránh khỏi, càng huống hồ, người nhân tạo không hề chú ý đến mức độ cấp quyền, hắn chỉ quan tâm người muốn hắn làm chuyện như vậy có phải là tiến sĩ Quý hay không.
Cũng bởi vì sự phối hợp quá mức của hắn, khoảng thời gian này, phòng thí nghiệm vốn chỉ là một vài người lén lút thực hiện chút hành động nhỏ, bước nào khuynh hướng dần mất không chế.
Quý Dã mơ hồ cảm thấy gần đây bản thân bận rộn có hơi không bình thường… Có bao nhiêu là chuyện không liên quan, là bởi vì rất nhiều việc ngoài mặt nhìn có vẻ rất quan trọng, nhưng sau khi thao tác thực tế sẽ phát hiện thực ra chẳng có ý nghĩa gì cả.
Trong khi đó, Quý Dã phát hiện trạng thái gần đây của Lục Chi Hoài rất không tốt, Quý Dã không thể miêu tả rõ được, nhưng cậu luôn cảm thấy người nhân tạo không đúng lắm.
Loại cảm nhận này đạt đến đỉnh cao khi phát hiện trên người Lục Chi Hoài có quá nhiều dấu vết thí nghiệm.
“Nâng tay.” Bởi vì hôm nay có một thí nghiệm cần phải bước vào môi trường với những vật liệu hoàn toàn đặc biệt, Quý Dã trong bảy tiếng đồng hồ đều không hề lộ mặt, lúc về phòng, đồ mặc trên người là đồ bảo hộ đặt chế.
Lục Chi Hoài đang ở trong phòng.
Quý Dã kéo áo llue trắng trên người ra, để lộ cổ áo len bên trong, bởi vì đôi mắt cong thành một đường rất xinh đẹp, cả người lại là khí tức dịu dàng, khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Quý Dã nâng mắt nhìn bóng hình trầm mặc lại cao lớn trong góc, có lẽ là bởi vì quỹ đạo của binh sĩ được khắc sâu trong chuỗi gen, cho nên trên người Lục Chi Hoài giữ được tập tính nào đó trong quân đội.
Hắn không thường ngồi, mỗi lần nhìn thấy hắn, hắn đều là không nói không rằng một mình đứng ở trong góc, tính khí giống như một loại kim loại, lạnh lẽo sắc bén.
Quý Dã đi qua, vươn tay nâng ngón tay của hắn lên, nhìn đốt ngón tay lạnh lẽo của người nhân tạo, nhịn không được cong mắt.
Bởi vì đã vô cùng quen thuộc rồi, cho nên Quý Dã cũng chẳng trực tiếp nói ra lời mình muốn nói, cậu nhìn Lục Chi Hoài, cười một tiếng hỏi: “Đoán xem tôi mang theo gì nào?”
Lục Chi Hoài nâng mắt nhìn Quý Dã.
Hắn rất thích Quý Dã nói chuyện với hắn như vậy, cho dù như thế khiến hắn cảm thấy tim mình trong chớp mắt không biết vì sao lại nhói đau, nhưng vẫn rất thích.
Hắn mím môi, không nói chuyện, đôi mắt màu xám tro xinh đẹp cố ý nhìn Quý Dã, không ừ hử gì.
Hắn dùng ánh mắt nhìn Quý Dã, muốn để Quý Dã nói thêm lần nữa, bởi vì hệ thống ngôn ngữ và nhận thức có sự tổn hại, bình thường Lục Chi Hoài không thích nói chuyện, nhưng đôi mắt mèo lớn sinh ra đã xinh đẹp, yên tĩnh đứng tại chỗ, ý thỉnh cầu rất rõ ràng.
Quý Dã nhìn hắn, không nhịn được cười một tiếng, là thật sự không nhịn nổi, cậu gập người, không kiềm được ý cười dịu dàng thoát ra bên môi, sau đó cậu lắc đầu, nắm lấy ngón tay của Lục Chi Hoài rồi đặt một viên kẹo vào bên trong.
“Là kẹo gấu.” Quý Dã chỉ vào viên kẹo màu nâu nhạt, giọng nói dịu dàng nói với Lục Chi Hoài, “Hôm nay thí nghiệm vật liệu nhạy sáng, bên trong có một vật liệu chứa thành phần đường mía còn dư, tôi lấy một ít, trong kho dữ liệu của cậu có ghi chép mùi vị của kẹo không?” Quý Dã hỏi.
Cậu nhìn chằm chằm Lục Chi Hoài, nói tiếp: “Kẹo rất ngọt, anh nếm thử xem, trước cơn bão tuyết, các bạn nhỏ trên mặt đất đều thích ăn.”
Kẹo đối với Quý Dã là một chuyện bình thường nhưng tươi đẹp, ở thế giới ban đầu của Quý Dã, kẹo rất thường thấy, thế giới đó cũng hòa bình, ấm áp, ánh nắng và lá cây rơi từ trên cây xuống đều đáng để ghi lại.
Cho nên mặc dù cậu vẫn luôn một mình, nhưng cậu không cô độc, thứ bầu bạn cùng cậu có ánh nắng ngày xuân, hương hoa thơm ngát ngày hạ, trong sinh mệnh của cậu chưa từng thiếu đi vị ngọt của kẹo.
Mà mùi vị này, Lục Chi Hoài đương nhiên chưa từng ăn được, hắn sinh ra trong sự hỗn loạn bên bão tuyết, thỉnh cầu duy nhất của người sáng tạo chính là thân là vũ khí, hắn phải xuyên qua màn sương mù bao phủ suốt cả ngày nơi sâu thẳm bão tuyết.
Người sáng tạo ban tặng cho Lục Chi Hoài trí năng vô hạn, cơ thể kiên cố không thể phá hủy, nhưng sẽ không ai nghĩ tới vì người nhân tạo thiết lập ra xúc cảm, để hắn cảm nhận được vị thơm ngọt của kẹo.
Lục Chi Hoài nhìn chằm chằm vào thể rắn màu nâu trong lòng bàn tay.
Hắn không phải một đứa nhỏ, cũng không thèm ngọt.
Thế là hắn nói với Quý Dã: “Quý Dã, không cần đâu, đồ ăn.”
Người nhân tạo không cần đồ ăn, cho dù thứ này sau khi đi vào cơ thể cũng có thể chuyển hóa thành năng lượng, nhưng không thể bằng được các loại dịch dinh dưỡng vừa tiện lợi vừa nhanh chóng.
Hắn không muốn Quý Dã lãng phí thứ đồ ăn trân quý như vậy.
Quý Dã nhìn chằm chằm Lục Chi Hoài, nhìn sắc mặt bình tĩnh của Lục Chi Hoài, hơi ngừng lại để hiểu được ý của hắn.
Lúc sâu, Quý Dã cười cười lắc đầu, cậu nói với Lục Chi Hoài: “A Hoài, không cần ‘không cần’, chỉ cần thích là được rồi.”
Nụ cười của Quý Dã có hơi mờ mịt dưới ánh đèn.
Lục Chi Hoài nhìn cậu chăm chú, hắn nghĩ, hôm nay, Quý Dã có lẽ chỉ là đột nhiên nghĩ tới, sau khi nhìn thấy vật liệu còn thừa lại, có thể tạo ra một viên kẹo cho hắn.
Nhưng không biết vì sao, Lục Chi Hoài cảm thấy tim hắn đột nhiên nhói đâu, thình lình ập đến, khiến hắn cụp mắt, không thể không dùng lực chăm chú nhìn viên kẹo màu hổ phách trong tay.
“Quý Dã.” Lúc sau, Lục Chi Hoài hơi mím môi.
Hắn gọi tên Quý Dã, nhưng hắn lại không biết nói gì, chỉ đành nói, “Quý Dã, đau.”
“Đau…?” Quý Dã ngây người một giây, cậu thực ra đã từng nghĩ tới rất nhiều phản ứng sau khi người nhân tạo nhận được kẹo, có lẽ sẽ không để ý, cũng có lẽ sẽ rất thích, đây đều là những phản ứng trong dự đoán.
Quý Dã thậm chí đã làm xong chuẩn bị hứa hẹn với hắn — nếu hắn thích, lần sau đi phòng thí nghiệm nhạy sáng, cậu có thể làm kẹo cho hắn lần nữa.
Cậu không ngờ Lục Chi Hoài sẽ nói với cậu hắn rất đau.
“Đau ở đâu?” Tuy rằng là tác phẩm của tiến sĩ Quý ban đầu, nhưng người tiếp tay là cậu, Quý Dã nắm ngón tay Lục Chi Hoài, có hơi nghi hoặc.
Thực ra cậu không hề chuyên nghiệp, rất nhiều thí nghiệm cũng là hoàn thành dưới sự chỉ đạo của hệ thống, nhưng trải nghiệm của những ngày này dù sao cũng cho cậu rất nhiều phản ứng vô thức, Quý Dã cúi đầu, xắn ống tay áo của Lục Chi Hoài lên.
Đây là đầu mối trọng yếu đầu tiên hỗ trợ sự sống của người nhân tạo.
Đối với người máy mà nói, cánh tay vô cùng quan trọng, linh hoạt, độ cứng, kho vũ khí được cất giữ trong đó, bao gồm tuyến phòng thủ đầu tiên khi thảm họa xảy ra, đều cần phải có cánh tay làm ra phản ứng.
Mà dưới ánh đèn trắng chói mắt, Quý Dã nhìn thấy, trên cánh tay Lục Chi Hoài đầy lỗ kim.
Thần sắc của Quý Dã dần trở nên nghiêm túc. Cậu nhận ra tình huống không hề bình thường, trong quyền hạn mà cậu đưa ra, Lục Chi Hoài trong một tuần nhiều nhất chỉ có thể bị lấy máu sinh học một lần, dùng để kiểm tra mẫu di truyền.
Mà hiện tại cân bằng này bị đánh tan. Nhiều lỗ kim như vậy, chẳng tránh hắn lại cảm thấy đau.
Quý Dã cũng cảm thấy đầu mình rất đau.
Dưới góc độ khách quan, Quý Dã cũng có thể hiểu được, trong phòng thí nghiệm tiên tiến nhất, không thể tránh khỏi việc tồn tại đấu đá quyền lực, dối trên lừa dưới, chia bè kéo phái.
Trong căn cứ được dựng tạm sau cơn bão tuyết, người của tiến sĩ Quý không thể hoàn toàn một lòng với cậu được.
Quý Dã đều biết cả.
Nhưng cậu quả thực không ngờ tới, đối phương lại là một người cô độc như vậy, dường như tất cả mọi người đều đang giấu diếm cậu để xuống tay với người nhân tạo — Thực ra cũng không thể nói như vậy, như vậy xem ra, vẫn có người đứng cùng chiến tuyến với cậu.
Ngoại trừ tên ngốc hình người bày tỏ nghi vấn, bình tĩnh xắn tay áo của mình xuống, biểu cảm lạnh lùng cứ như chuyện này không liên quan gì tới mình trước mặt này, còn có một người đang trầm mặc nói cho cậu tất cả.
Nếu không cậu không thể nào nhìn thấy được những lỗ kim này.
Quý Dã xoa trán, trên sắc mặt vẫn luôn ôn nhu dịu dàng xuất hiện một biểu cảm không thoải mái, nhất thời cũng cảm thấy cả người nhói đau.
-
Không giống với việc lãnh đạm thờ ơ, không chút để tâm tới vết thương trên người mình, sau khi nhận ra Quý Dã không hề thoải mái, phản ứng của Lục Chi Hoài khá nhanh.
Hắn là binh sĩ nhân tạo, kế hoạch cứu viện hàng đầu đã được ăn sâu vào gen một cách tự nhiên.
Hắn nhìn thấy Quý Dã không thoải mái liền đi lên trước muốn dìu Quý Dã ngồi xuống, vừa vươn tay ra, sau đó chạm vào ngón tay của Quý Dã thì bị đánh bật ra không thương tiếc.
Quý Dã không cho hắn đụng vào. mím môi, nghiêm túc nhìn hắn hỏi: “Đứng yên đó, suy nghĩ cho rõ, vết thương là chuyện gì, có người đem anh ra làm thí nghiệm, vì sao lại không nói.”
Ngữ khí của cậu rất khẳng định, tựa như trong chớp mắt là đã có thể đoán ra tất cả phát triển của sự việc, trên gương mặt luôn bình yên của thanh niên xuất hiện biểu cảm tức giận rất rõ, chứng minh tâm trạng của cậu đang rất tệ.
Quý Dã giận rồi, bởi vì cậu có hơi lấp liếm sai trái của mình.
Nếu như là ngày đầu tiên cậu gặp được Lục Chi Hoài, có lẽ cậu sẽ đồng tình với hắn, cũng sẽ hỏi hắn có cần giúp đỡ hay không, mà sẽ không can dự vào quyết định của hắn.
Nhưng hắn không phải, đây là con mèo lớn vào giây phút đầu tiên mở mắt ra là đã thường xuyên đi bên cạnh hắn, nghe hắn kể rất nhiều câu chuyện tào lao mà không hề mất kiên nhẫn.
Hắn là mục tiêu của nhiệm vụ, nhưng Quý Dã không phải cỗ máy không có tình cảm.
Ngay tại lúc này, Quý Dã không thể không thừa nhận, cậu nảy sinh cảm xúc để ý.
Hệ thống vẫn luôn kiểm tra nhiệm vụ, nhìn tới chỗ này, đột nhiên thở dài một hơi.
[Quý Dã, nhiệm vụ của cậu sắp thất bại rồi.] Nó nói. Đây là nhắc nhở, cũng là sự bất lực sau sự thất bại lần nữa này.
Nó thậm chí quyết định sau khi rút ra khỏi nhiệm vụ này liền giải trừ ràng buộc với Quý Dã, mặc cho cậu tự sinh tự diệt, đối tượng của nhiệm vụ này… thực sự quá thảm rồi.
[Vì sao?] Quý Dã không rõ tại sao, nghe thấy lời này của hệ thống, trong mắt hiện lên ý không hiểu.
Nhưng hệ thống không lên tiếng, cũng không nói cậu biết.
Người làm nhiệm vụ không thể nảy sinh chân tình thực cảm với mục tiêu nhiệm vụ, điều này sẽ dẫn tới nhiệm vụ thất bại, bởi vì tình cảm chân thực sẽ ảnh hưởng tới phán đoán của người thực hiện nhiệm vụ.
Hệ thống không lên tiếng, Quý Dã cũng không biết lời hệ thống nói có ý gì, nhưng cậu không để ý lắm, bởi vì bản thân vẫn luôn là một con người, Quý Dã thích sống trọn mọi khoảnh khắc hơn, chứ không phải mỗi ngày đều đề phòng chuyện còn chưa xảy ra.
Mọi thứ xảy ra trước mắt đây đều chân thực, tình cảm mang đến cho cậu cũng là chân thực, cho dù thế giới này là hư ảo, nhưng cậu không hề vì nguyên nhân này mà làm ra những phản ứng giả tạo.
Cậu nhìn Lục Chi Hoài, ánh mắt dẫn bình tĩnh lại, rốt cuộc là lấp liếm sai lầm hay đau lòng che hết mọi cảm xúc khác, nghĩ một hồi, cậu nghiêm túc nói: “Nói chuyện, là do ai làm, sau này lại tìm anh tính sổ.”
Sau này lại tìm anh tính sổ.
Ngữ điệu quá gần gũi lại rất dung túng, giống như một anh lớn lúc nhỏ hay ra mặt giúp mấy đứa nhỏ trong viện.
Lục Chi Hoài nhìn Quý Dã, chỉ cảm thấy tìm mình lại bắt đầu đau, nhưng không rõ nguyên nhân vì sao còn có chút cảm giác tê dại.
Hắn cụp mắt, nhìn thanh niên xinh đẹp trước mắt, nhẹ giọng nói: “Quý Dã.”
“Hửm?” Quý Dã ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ ngoài thanh thuần văn nhã, nhưng trong biểu cảm có một loại suy ngẫm — Cậu dường như đang suy ngẫm làm thế nào để tìm một chỗ đứng cho người nhân tạo hắn.
Lục Chi Hoài nhìn cậu, đột nhiên hiểu được dấu vết trên cánh tay mình làm thế nào lại có thể lưu lại.
Hắn nhớ tới nghiên cứu viên nữ xông thẳng tới bên cạnh Quý Dã khi hắn mới tỉnh lại.
Vào lần đầu tiên gặp mặt, trong ánh mắt nghiên cứu viên nữ đó nhìn hắn có một loại cảm xúc sợ hãi không nói rõ được, Lục Chi Hoài nhớ ngày đầu tiên hắn tỉnh lại cô đã nhắc nhở Quý Dã, hắn rất nguy hiểm.
Nhưng hiện tại trải qua một đoạn thời gian, cô nhìn thấy hết những việc xảy ra trong phòng thí nghiệm, đến nay dường như cũng đang nhắc nhở Quý Dã điều gì đó.
Chỉ là Lục Chi Hoài vẫn chưa hiểu rõ được cảm xúc của con người, không biết kết quả việc cô làm như vậy.
Hiện tại hắn hiểu rồi.
— Nghiên cứu viên nữ đó, cô cố ý, tính cách của cô vốn không phải liều lĩnh như vậy, cô căn bản sẽ quên sau khi thí nghiệm nên bôi thuốc xóa sạch dấu vết và nhanh chóng phát triển da thịt, để có thể che đậy dấu vết hắn bị thương trước mặt Quý Dã.
Ngược lại, cố chính là cố ý để Quý Dã nhìn thấy, nhìn thấy hắn bị thương, nhìn thấy những người khác trong phòng thí nghiệm đang dùng danh nghĩa của Quý Dã nghiên cứu mẫu di truyền của hắn.
Có lẽ bởi vì cô nhìn thấy những dữ liệu hỗn loạn dưới mỗi thí nghiệm, đau đớn kịch liệt nhưng không mấy tập trung viết tên và nét bút của Quý Dã ở bất cứ nơi đâu.
Có lẽ là bởi vì cô nhìn thấy những người khác trong phòng thí nghiệm cho rằng hắn không hiểu gì về tình cảm mà chế nhạo hắn: “Người nhân tạo sao lại dính tiến sĩ chúng ta như vậy chứ, anh ta muốn làm gì? Sẽ không có ý nghĩ gì với tiến sĩ chứ?”
“Để ý anh ta làm gì, nhìn xem, nghe lời biết mấy.”
Lúc đó, trong tiếng cười tràn ngập khắp căn phòng, chỉ có cô không hề cười nhạo hắn.
Có lẽ là bởi vì cô mềm lòng rồi.
Hoặc có lẽ là bởi vì cô biết, nếu như Quý Dã biết được, sẽ đau lòng cho hắn.