~ Vũ khí hình người ~
Sau khi biết được cảnh ngộ mà Lục Chi Hoài gặp phải, Quý Dã suy nghĩ một hồi rồi quyết định vẫn là ra tay can thiệp vào tình hình bộ phận.
Năng lực tự bảo vệ của người nhân tạo thuở đầu thực ra không hề mạnh.
Bởi vì thời kỳ đầu được sinh ra, nghiên cứu về người nhân tạo vẫn chưa được thành thục, công năng hỗn loạn, đặc biệt là phương diện lý giải tình cảm.
Lục Chi Hoài cho dù có thể dựa vào năng lực tính toán mạnh mẽ tính toán dự đoán ra hành vi của người khác, nhưng không có cách nào hiểu được nguồn gốc logic tình cảm sau những hành vi đó.
Điều này dẫn tới việc hắn không phân định rõ được rất nhiều thứ, cũng không biết những người khác đang bắt nạt hắn, cho dù tương lai là chủ của căn cứ, đừng đầu các binh sĩ khiến người ta phải sợ hãi, vào lúc này, hắn trải qua không hề vừa ý.
Phần cảnh ngộ này, tiến sĩ Quý ban đầu không hề quản tới.
Quý Dã nhìn đường thế giới, phát hiện trong thế giới ban đầu, người nhân tạo bởi vì đau đớn đã xảy ra mấy lần bạo động, nhưng đều bị trấn áp.
Tiến sĩ Quý không hề để ý tới, những công bằng mà nói, Quý Dã không nhìn nổi những thứ mà Lục Chi Hoài gặp phải hôm nay.
Sau khi nhận ra quyết định của Quý Dã, hệ thống từng lên tiếng can dự.
Nó nói với Quý Dã, [Nơi này vốn nên đi theo đường thế giới ban đầu.]
[Bởi vì những cảnh ngộ này có thể khiến người nhân tạo càng thêm dựa dẫm vào tiến sĩ, cho nên vô cùng quan trọng.] Tiếng hệ thống có hơi nghi hoặc.
Sau khi thức tỉnh, nó không kiềm được cảm thấy thất vọng với quyết định của Quý Dã.
Nó cảm thấy Quý Dã dường như không hiểu gì về yêu cầu của nhiệm vụ.
Trải qua kiểm tra, trong thế giới ban đầu chính là bởi vì trải nghiệm bị tháo rời ở khoảng thời gian này, xem trọng mà người nhân tạo dành do tiến sĩ Quý mới đạt tới đỉnh cao.
Trong đau đớn tột độ, người binh sĩ không có gì trong tay này cũng chẳng thể bắt lấy được thứ gì, chỉ có thể nắm lấy ánh sáng mơ hồ hão huyền trong tưởng tượng kia.
Điều này cũng phù hợp với định nghĩa của bạch nguyệt quang.
Nếu như không phải sau này quá đáng quá mức thì chỉ dựa vào đoạn quá khứ này thôi, tiến sĩ Quý chắc hẳn là nhân vật hoàn mỹ không thể thay thế nhất trong cuộc đời của người nhân tạo.
Hiệu quả của đoạn trải nghiệm này nghĩ cũng biết được.
Thế là hệ thống nhắc nhở Quý Dã, bởi vì thành tích của họ tính chung với nhau.
Nhưng Quý Dã dường như vẫn dự định giúp Lục Chi Hoài như trước.
Nhân loại tóc đen mắt đen, nhìn có vẻ ôn hòa dễ tính này, khi nhắc tới chủ đề này lại bất ngờ thể hiện cách nghĩ của bản thân, cậu cho rằng không nên thấy chết không cứu.
Hệ thống có hơi nghi hoặc.
Nó không hề bảo Quý Dã chủ động tổn thương Lục Chi Hoài. Tuy rằng là trình tự, nhưng hệ thống thân là sản phẩm của nền văn minh cao cấp, tự bản thân cũng có một bộ logic vận hành thành thục.
Nó biết, muốn thế giới không sụp đổ, diễn vai bạch nguyệt quang này một cách hoàn mỹ, thì tuyệt đối không nên để lại quá nhiều ấn tượng xấu trong lòng nhân vật chính.
Nó đương nhiên sẽ không yêu cầu Quý Dã làm mấy chuyện ngu ngốc.
Nhưng dưới tình huống hoàn toàn có thể tách bản thân ra, còn có thể tăng thêm độ dựa dẫm của đối tượng nhiệm vụ như thế này, nó không hiểu vì sao Quý Dã lại muốn suy nghĩ đến cảm nhận của đối tượng nhiệm vụ.
Ngu ngốc.
Cuối cùng hệ thống đưa ra kết luận như thế, trải qua tính toán theo nguyên lý nhất định, nó cho rằng Quý Dã sẽ là túc chủ có thành tích kém nhất mà nó từng dẫn.
Nó quyết định không thèm để ý đến Quý Dã nữa, với lại sẽ giải trừ ràng buộc với đối phương ngay khi thoát khỏi thế giới này!
Đối mặt với sự phẫn nộ của hệ thống, Quý Dã có hơi không hiểu, sau khi suy nghĩ cậu mới thông suốt, chắc là hệ thống có quan niệm không giống với cậu.
Đối với Quý Dã, chỉ có chân thành mới có thể đổi lấy chân tâm, mà sinh mệnh của đối phương rất dài, cần phải xem xét đến lợi ích.
[Đứng lo.] Quý Dã nghĩ, lựa chọn an ủi đối phương như thế.
Cậu không biết làm thế nào để hệ thống hiểu được, đối với một “con người” mà nói, tình cảm là công bằng, cho dù chuyện làm ra có thể che đậy, nhưng tình cảm như một khởi đầu thì không thể.
Cậu muốn làm một người quan trọng trong tim Lục Chi Hoài, vậy thì với Quý Dã, Lục Chi Hoài trong tim cậu cũng phải nên quan trọng tương đương thế.
[Sẽ không để thành tích của cậu… đếm ngược đâu.] Xuất phát từ sự tin tưởng đối với mèo bự, tuy rằng Qúy Dã có hơi không xác định, nhưng vẫn an ủi nói, [Tôi đảm bảo.]
Nói rồi, sau khi cắt đứt liên lạc, Quý Dã nâng mắt, nhìn Lục Chi Hoài đứng trong phòng thí nghiệm.
Đoạn thời gian sau khi cậu phát hiện ra hành động của những người khác, Quý Dã thường sẽ dẫn theo Lục Chi Hoài đi chạy thí nghiệm.
Cậu dứt khoát đặt mối quan tâm của mình dành cho Lục Chi Hoài ra thẳng ngoài mặt, thậm chí bắt đầu bá chiếm thời gian của Lục Chi Hoài, thể hiện ra dáng vẻ muốn độc chiếm thành quả nghiên cứu của người nhân tạo.
Quý Dã biết, cho dù là người phụ trách chính thức của phòng thí nghiệm cũng không thể trực tiếp bày tỏ sự phản đối với thí nghiệm của người khác. Nếu không kết quả cuối cùng chỉ có thể bị bài trừ mà thôi.
Nhưng biểu hiện ra một khía cạnh ngang ngược mạnh mẽ của bản thân thì không như thế, thậm chí khi thông tin này ngay lập tức được phản hồi về căn cứ tổng, kết quả xử lý của căn cứ cũng chỉ là cười cho qua, chứ không để ý tới.
Đối với bọn họ, chỉ cần mục đích có thể đạt được, người làm ra nó là ai không quan trọng, trái lại người hợp tác ích kỷ hẹp hòi sẽ càng dễ khống chế hơn.
Thế là dưới sự ngầm thừa nhận của cao tầng căn cứ, mỗi ngày Quý Dã đều dẫn theo Lục Chi Hoài vùi đầu trốn trong phòng thí nghiệm vắng vẻ.
Đồng thời, cậu cũng bắt đầu tu sửa lại những vết thương bị phá hỏng trước đó của Lục Chi Hoài, đây là một công trình rất lớn, cần thời gian rất dài.
Hôm nay cũng đã ở trong phòng thí nghiệm được ba bốn tiếng rồi, sau khi cắt đứt liên hệ với hệ thống, Quý Dã quay đầu nhìn qua Lục Chi Hoài trong bồn tu sửa phía sau đang yên tĩnh cụp mắt.
Quý Dã nhìn chằm chằm vào dữ liệu trên bồn thủy tinh, xoay đầu cầm ống nghiệm đã được thực hiện một nửa trên bàn thí nghiệm lên.
Thông báo tin nhắn vang lên trong thiết bị liên lạc.
Nhưng ngón tay đeo găng tay cao su không tiện trả lời tin nhắn cho lắm, Quý Dã hơi ngừng lại, lựa chọn thực hiện xong thí nghiệm trong tay trước.
Quý Dã đang làm kẹo cho Lục Chi Hoài, đây là việc cậu đã đáp ứng trước đó với Lục Chi Hoài, Quý Dã vẫn luôn nhớ.
Ánh mắt của cậu rất chuyên tâm, cho tinh thể kết tủa, sau lưng, trong phòng vô trùng vô cùng rộng rãi, ánh đèn sáng trưng trên tường, dưới ánh đèn, đủ loại máy dò và máy lượng tử khác nhau hoạt động một cách có trật tự. Ở trung tâm của các dụng cụ có một bồn chứa thủy tinh cực lớn, trong bồn chứa chứa đầy chất lỏng sửa chữa màu xanh, Lục Chi Hoài đang ngâm mình trong đó.
Bởi vì mô da được sửa chữa và tổ chức lại, dữ liệu trung tâm hỗn loạn, Lục Chi Hoài tạm thời chết giả.
Quý Dã mặc áo blue trắng, cậu nhìn về phía sau một cái, sau đó quay đầu như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm vào hai cái khuôn một lớn một nhỏ trước mặt. Đây đều là khuôn kẹo, chỉ là hình dạng không giống nhau, Quý Dã nhất thời không biết nên chọn cái nào.
Lúc này, sau lưng truyền đến tiếng động.
Bởi vì lúc thí nghiệm sẽ có hiện tượng không nhìn rõ được dữ liệu, cho nên Quý Dã sẽ đeo mắt kính. Mắt kính gọng bạc làm cậu mặt mũi vốn đã xinh đẹp càng thêm văn nhã ôn hòa.
Quý Dã quay đầu nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Lục Chi Hoài, không biết đã mở mắt ra từ lúc nào.
Quá trình tu sửa một ngày đã đi được phân nửa, trong quá trình này Lục Chi Hoài phải tiêu hao rất lớn.
Vì quá trình tu sửa rất đau, tiến sĩ Quý tuy rằng nhân phẩm bình thường, nhưng năng lực chuyên nghiệp không có bất kỳ vấn đề gì, thuốc tu sữa mà anh ta nghiên cứu ra có hiệu quả cực kỳ tốt, chỉ là sẽ khiến phần gen bị tổn thương và tái tổ hợp trở nên vô cùng đau đớn.
Trong cảm nhận của Lục Chi Hoài có được thiết lập cảm giác đau đớn, không ít hơn so với người bình thường là mấy.
Những lỗ hổng trên da bị ăn mòn từng chút một, cảm nhận đau đớn, Quý Dã nhìn chằm chằm hắn, không giúp được gì cho hắn chỉ đành nghĩ cách khác. Thế là mới làm kẹo cho hắn.
Đây cũng là lần đầu tiên sinh ra Lục Chi Hoài, thứ được nhìn thấy không nhiều, trải qua quan sát, cuối cùng Quý Dã phát hiện hắn dường như rất thích kẹo mà bản thân cho hắn.
Đối mặt với gương mặt bởi vì đau đớn mà hơi nhăn lại của đối phương, Quý Dã cầm khuôn đúc đi đến trước mặt Lục Chi Hoài.
Lục Chi Hoài ngẩng đầu nhìn Quý Dã, hai mắt mở ra, lông mi ướt đẫm mồ hôi, thấp giọng nói: “Quý Dã.”
Hắn bị ngâm trong dịch sửa chữa, dòng máu màu hồng chảy ra từ trên kết cấu xoắn.
Hắn không cách nào cử động, chỉ có thể lặp lại: “Quý Dã.”
Hắn nhìn Quý Dã, có hơi thúc giục không rõ ràng.
Hắn muốn nghe giọng Quý Dã.
“Bíp—”
“Hửm…?” Quý Dã còn chưa kịp trả lời, dụng cụ đo lường vẫn luôn an tĩnh đột nhiên bạo động, dữ liệu nhanh chóng ào ra, rất nhanh đã vượt ra khỏi phạm vi bình thường.
Quý Dã giật mình, phát hiện cái người vẫn luôn rất ngoan đột nhiên phản kháng, lông mày nhướng lên, ánh mắt bình tĩnh, sắc mặt trắng bệch nhìn bản thân.
Quý Dã vươn tay áp lên mặt kính thủy tinh.
Cách một lớp kính, cậu không cách nào tiếp xúc được với người ở bên trong, nhưng Quý Dã chăm chú nhìn đối phương, cong mắt an ủi.
Nghĩ một hồi, cậu nhẹ giọng nói với Lục Chi Hoài: “A Hoài, tôi ở đây, đang làm kẹo cho anh nè.”
Cậu lắc lắc ly thủy tinh trong tay.
“Không rời đi đâu.”
Quý Dã lại cách lớp thủy tinh khẽ sờ vào đôi mắt của Lục Chi Hoài, an ủi hắn: “Rất nhanh sẽ xong rồi.”
Từ đầu đến cuối Quý Dã luôn cảm thấy, mọi việc phát triển đến hiện tại có một phần trách nhiệm của cậu, tuy rằng mèo bực chưa từng trách cậu.
Điều này khiến trong lòng Quý Dã nảy sinh cảm xúc rất kỳ lạ không nói rõ ra được, khiến cậu cảm thấy mềm lòng.
Cậu nhìn chằm chằm Lục Chi Hoài trong bồn chứa, giọng nói dịu dàng, thấp giọng an ủi: “Sau này sẽ không xảy ra vấn đề như này nữa đâu, tôi đảm bảo.”
Thanh niên tóc đen đường nét dịu dàng, đôi mắt cũng có độ cong tròn mềm, lúc cong đuôi mắt liền để lộ ra một loại khí tức rất thoải mái.
Lục Chi Hoài ngâm mình trong dịch sữa chữa, nhận biết được ý mà cậu muốn nói, nhất thời cảm thấy đến dịch sữa chữa quấy nhiễu hắn cũng trở nên thoải mái không gì sánh bằng.
Hắn nhìn chằm chằm Quý Dã, lông mi hơi cụp xuống, môi hơi mím lại, trầm giọng đáp lại: “Ừm.”
-
Bởi vì đã đồng ý với Lục Chi Hoài, Quý Dã vẫn luôn ở lại trong phòng thí nghiệm, cho dù việc trích xuất với độ chính xác cao rất tốn công sức nhưng cũng không hề rời đi.
Sữa chữa hoàn tất, Lục Chi Hoài ra khỏi bồn chứa.
Trước mặt hắn, một bàn tay cạy mở tay hắn ra, hai viên kẹo màu nâu nhạt được đựng trong lọ thủy tinh tinh xảo được đặt vào trong lòng bàn tay hắn.
Lục Chi Hoài cụp mắt nhìn lọ kẹo trước mặt.
So với kẹo, thực ra hắn càng cần những vật liệu mà sau khi đưa vào cơ thể có thể được chuyển hóa thành năng lượng hơn. Nhưng như Quý Dã đã nói, hắn có thể không nói “cần”, chỉ nói thích.
Hắn rất thích. Lục Chi Hoài nắm chặt tay lại, siết lọ kẹo, đồng thời vươn một cánh tay khác ra để Quý Dã trích xuất dữ liệu của hắn.
Quý Dã giấu tiệt hắn trong phòng thí nghiệm, nhưng cũng cần nói một tiếng với những người khác.
Cậu cũng sẽ cầm những dụng cụ có thể gây đau sau khi đâm xuyên qua da, nhưng Lục Chi Hoài thậm chí không cần ám thị cũng sẽ không động đậy, đối với Quý Dã, hắn không có phòng bị gì cả.
“Được rồi.” Dưới sự chiết xuất nhẹ nhàng đến mức không cảm nhận được đau đớn, Quý Dã hoàn thành mẫu xét nghiệm, cậu mở quyền hạn ra, lướt qua những người khác trực tiếp vận chuyển đến căn cứ B1.
Lúc này, cậu cuối cùng cũng nhớ tới thực ra mình còn một tin nhắn vẫn chưa trả lời.
Quý Dã mở thiết bị liên lạc lên, rất trùng hợp, người gửi và người nhận tin nhắn là cùng một số hiệu.
Có lẽ là thấy lâu quá mà vẫn chưa nhận được câu trả lời, đối phương lại gửi thêm một tin nhắn tới.
[Tiến sĩ Quý, nghiên cứu cho quý 6113 đã hoàn tất, xin hãy dẫn đoàn đội đến căn cứ B1 sau mùa tuyết rơi.]
[Đi cùng với người nhân tạo.]
Người gửi tin — Căn cứ B1.
Quý Dã nhìn tin nhắn, trong đầu chớp mắt hiện lên tình tiết liên quan.
[Giai đoạn đầu thí nghiệm, khó tránh để lộ ra, người nhân tạo vẫn luôn được giấu ở khu thí nghiệm sâu trong cơn bão tuyết ngập trời tại Liberia.]
[Sau khi hắn kiểm tra thành công thì được vận chuyển đến căn cứ, trong căn cứ, mật mã của người nhân tạo lần đầu tiên được giải mã thành công, trình tự của hắn thành công ứng dụng vào quân đội, chuyển đổi cơ giới hóa là thành công trước nay chưa từng có, giúp loài người lần đầu tiên chiến thắng được bão tuyết.]
[Điều này cũng đại diện cho loài người lần đầu tiên thuần hóa được những cỗ máy tiên tiến, thời đại thuộc về vũ khí hình người đã đến.]