Quy Tắc Ứng Xử Của Bạch Nguyệt Quang

Chap 7

 

~ Có thể giải thích ~

Quý Dã phút chốc không phản ứng lại kịp.

Trong đầu cậu vang lên tiếng ong ong, trong tầm mắt là hình ảnh hỗn tạp, mà xúc cảm lành lạnh chạm vào má đang nhắc nhở cậu, quả thực cậu là đang được người ta ôm vào lòng.

Ừm… cũng hơi bất ngờ đó.

Trong ký ức hiện có, ngoại trừ lúc nhỏ được trưởng bối ôm, Quý Dã rất ít khi… gần gũi một người khác đến như vậy.

Chẳng qua cũng không chán ghét gì cả, ở thế giới xa lạ chưa biết rõ này, Quý Dã biết người mà cậu tin tưởng nhất đang ở cạnh mình.

Nhưng mà ôm lâu như vậy… mệt lắm nhỉ.

Vừa đi vào thế giới, hệ thống liền lập tức thực hiện sửa đổi tướng mạo của tiến sĩ Quý dựa theo tướng mạo của cậu. Vóc người gần một mét tám, cho dù thân hình cân đối cũng sẽ không quá nhẹ.

Đầu óc Quý Dã vẫn còn ngơ ngác, quên mất người bên cạnh là binh sĩ siêu cấp thân thể cường cáng, chỉ cảm thấy có thể một giây sau là sẽ mệt chết mèo nhà mình mất.

“Để tôi xuống đi.” vuốt ve đầu mèo như một phần thưởng, cảm giác xúc cảm dường như có chỗ nào đó không giống với trong ký ức cho lắm, chẳng qua Quý Dã không kịp phản ứng lại, chỉ vô thức nói, “Chai coca.”

Chai coca là tên mèo nhà Quý Dã, bởi vì đối phương vô cùng thích giẫm chai coca, cho dù sớm hay muộn đều làm không biết chán, chưa từng lười biếng.

Quý Dã cứ đinh ninh cái tên cậu gọi ra là Lục Chi Hoài, chứ không phải là Chai coca.

Nhưng nhiệt độ không khí dần dần đóng băng đã nói với cậu, dường như có chỗ nào đó không đúng. 

Biểu cảm của Quý Dã trong chớp mắt ngưng trọng, người cậu hơi cứng lại, sau khi nhận thức được là chuyện gì, cậu hít sâu một hơi, lại ngừng giây lát, sau đó xoa xoa trán, nghiêm túc sắp xếp lại suy nghĩ của mình. 

Qua một lúc lâu, sau khi đã xác định không còn vấn đề gì nữa mới lựa chọn tiếp tục gọi Lục Chi Hoài. 

Cậu lên tiếng: “Đừng giận, Chai Coca.” 

“...” Tiêu rồi anh em ơi. 

Cho dù là bậc thầy nựng mèo Quý Dã, trong lúc nhất thời dù là biểu cảm hay động tác đều không khỏi cứng đờ. 

“Nếu như tôi nói tôi không phải có ý đó đâu…” Quý Dã cố gắng giải thích. 

Dù sao thông qua quan sát phát hiện được rằng, hai chú mèo nhà mình đều thích ghen đến đòi mạng, hơn nữa còn rất hay dỗi. 

Vốn là nuôi từng con từng con một cho nên mới không rõ lắm, nhưng lúc này đây cơn choáng váng bất ngờ ập tới khiến Quý Dã phạm phải sai sót không thể vãn hồi, càng huống hồ nhất thời Quý Dã cũng không cách nào giải thích được vì sao cậu lại gọi ra tên bé mèo nhà mình khi đang đối mặt với một cơ thể cao lớn rắn rỏi này. 

…Hình như có chỗ nào đó không đúng. 

Quý Dã cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu, mím môi thì thầm nói: “A Hoài, tôi nghĩ tôi có thể giải thích một chút.” 

Lần này Quý - tra nam - Dã đang trên bờ vực lật xe cuối cùng cũng gọi đúng tên của nam chính, nhưng tảng băng đọng trong không khí lại không hề có dấu hiệu tan chảy. 

“...” có thể cảm nhận được bầu không khí không đúng một cách rõ ràng, Quý Dã quay đầu, lựa chọn không nhìn vào ánh mắt mười phần áp lực trên đỉnh đầu kia nữa, lúc lâu sau, trong không khí truyền đến một giọng nói trầm thấp lạnh nhạt, “Được.” 

Được… chắc là ý muốn nghe giải thích nhỉ. 

Quý Dã di chuyển tầm mắt, nhạy bén lơ đi thân phận của Chai Coca, với năng lực tính toán mạnh mẽ của Lục Chi Hoài rất dễ biết được, cái tên được gọi ra trong vô thức kia, rất có thể ngang hàng với chính bản thân mình. 

Quý Dã không cách nào giải thích được vì sao cậu lại liên tưởng một binh sĩ siêu cấp với sức chiến đấu vượt ngoài tầm kiểm soát và bé mèo mềm mại thích giẫm chai nhựa nhà mình kia với nhau được nữa.

Cho nên vẫn là thôi không giải thích nữa. 

Quý Dã khẽ ho một tiếng, sắp xếp lại suy nghĩ, gạt bỏ thân phận của Chai Coca đi rồi nghiêm túc nói xin lỗi: “A Hoài, bởi vì vừa nãy đầu đau quá cho nên bất cẩn gọi sai rồi.” 

Thân là nhà nghiên cứu khoa học, tố chất cơ thể của Quý Dã chỉ là dạng phổ thông, các chỉ số khác cũng rất bình thường. Trong mắt binh sĩ siêu cấp như Lục Chi Hoài đây, làn da của cậu thậm chí còn mềm hơn so với bông tuyết rơi từ trên trời xuống kia nữa. 

Dùng đau đầu để làm lý do, trong logic của Lục Chi Hoài, thực ra có thể lấp liếm qua được. 

Quý Dã hiểu Lục Chi Hoài, biết rằng đối với hắn mà nói, phán đoán với các sự vật thực ra là kết quả tính toán không kho dữ liệu nội bộ của hắn.

Quý Dã thậm chí có thể đoán ra kết quả tính toán trong kho dữ liệu của hắn là cái gì, chắc là bởi vì dư âm của vụ nổ dẫn đến tư duy hỗn loạn.

Sự thật chính là như thế, Lục Chi Hoài quả thực là nghĩ như vậy.

Nhưng Quý Dã gọi sai tên hắn. Chuyện này vốn dĩ không hề khiến người nhân tạo thấy vui. Hắn thậm chí còn nhận ra, thứ hắn muốn không phải là đáp án của chính vấn đề này.

Hắn muốn biết người đó là ai hơn, Quý Dã vì sao lại gọi tên kẻ đó, Quý Dã vì sao… lại nhìn hắn mà gọi tên cái kẻ đó.

Những câu chuyện về thế thân loạn xà ngầu trước đó nghe được gây ra phản ứng dữ dội vào lúc này, trên gương mặt xinh đẹp của Lục Chi Hoài chớp mắt phủ đầy sương mù.

“Quý Dã.” Giọng hắn trầm hẳn đi, hỏi, “Chai Coca là ai?”

“...” Cho nên vẫn là không quên được Chai Coca phải không.

Quý Dã sờ mũi, chỉ đành nói: “Là… con mèo tôi nuôi trước đây.”

“...Xin lỗi, bởi vì lâu rồi không được gặp nó, cho nên nhất thời không phản ứng lại kịp.”

Chuyện xem người thành mèo như này suy cho cùng vẫn là không đúng, Quý Dã thành thực nói lời xin lỗi.

Lục Chi Hoài nhìn không ra được đang nghĩ gì, lại hỏi: “Nó hiện tại đang ở đâu?”

Quý Dã nói, “Nó ở một thế giới khác rồi.”

Không còn nữa, Lục Chi Hoài như có điều suy tư. 

Quý Dã có thể cảm nhận được tâm trạng của mèo bự bên cạnh dần dần tốt lên, cậu vươn tay, do dự muốn an ủi đối phương một chút. 

May mà Lục Chi Hoài dường như không hề quá để ý đến chuyện bị gọi nhầm tên mèo này, hắn thấy Quý Dã vươn tay, cằm hơi nâng lên, kéo những ngón tay đang dừng lại giữa không trung của Quý Dã đặt lên vai hắn. 

Không giận nữa. 

Lặn lội đường xa hết mười bốn tiếng đồng hồ, Quý Dã mệt mỏi muốn ngủ, xúc cảm mềm mại trên gò má vẫn còn, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ cứ luôn cảm thấy có người đang chạm vào cậu. 

Quý Dã vốn cũng muốn tự mình nghỉ ngơi, nhưng Lục Chi Hoài không buông tay, Quý Dã hết cách với hắn, lại bởi vì đau đầu, còn có hơi say xe, cho nên mặc kệ hắn muốn làm gì làm.

Bốn giờ chiều, máy bay đúng giờ dừng lại trên bầu trời của căn cứ B1, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy rõ được kiến trúc cốt thép quen thuộc. 

Cũng là những công trình chưa bị tàn phá và chôn vùi của ít ỏi con người còn sót lại trong mùa bão tuyết.

Quý Dã đến tận lúc máy bay đáp xuống mới tỉnh lại, cậu vẫn còn hơi choáng, chẳng qua liếc mắt nhìn Lục Chi Hoài đang ôm mình biết rằng vào lúc này đây tuyệt đối không thể để hắn đơn độc một mình được.

Từ khi kế hoạch người nhân tạo thành công, người ham muốn Lục Chi Hoài, muốn lợi dụng năng lực và dữ liệu của hắn để có thể tạo ra được quân đội cơ khí nhiều vô kể. 

Lục Chi Hoài rất lợi hại, Quý Dã đã được tận mắt chứng kiến, nhưng biết rõ rằng hắn của hiện tại lại đơn thương độc mã. 

Càng huống hồ, Quý Dã biết trình tự tự hủy trong cơ thể Lục Chi Hoài có hai công tắc, một cái ở Liberia, cái còn lại ở căn cứ B1. Trình tự ở Liberia đã bị Quý Dã kết hợp sửa đổi hệ thống, cái ở căn cứ B1 vẫn chưa. Đây là điều mà cho tới hiện tại Quý Dã vẫn không cách nào giải quyết được. 

Mắt thấy máy bay sắp sửa hạ cánh, Quý Dã cúi người cầm một tập tài liệu trên bàn phía sau lên, sau đó vỗ vỗ vào cánh tay người đang ôm mình. 

Dưới ánh nắng, người phụ trách hạng mục trẻ tuổi mặc một chiếc áo khoác vô trùng trắng, tay cầm tài liệu đi xuống máy bay, bước đi trong gió tuyết. Mái tóc đen của cậu bị gió thổi tung, màu mắt trong veo, sau lưng là tiếng máy bay đang vang lên ong ong, Quý Dã đứng dưới cốt thép, lạnh giá và dịu dàng tột độ khiến nét mặt cậu xinh đẹp ôn hòa không nói thành lời. 

Dưới máy bay, cao tầng căn cứ vẻ mặt tràn đầy ý cười bước lên nghênh đón, bắt tay với cậu. 

Đồng thời hàn huyên: “Tiến sĩ Quý, ngưỡng mộ đã lâu, lặn lội đường xa đến đây, cậu vất vả rồi, tôi là Ôn Hiến, người phụ trách đội phòng ngự, cậu chắc là đã nghe qua tên của tôi rồi, rất xin lỗi, mấy ngày nay người bên căn cứ Hải Thị sang đây, hỏi… chuyện, tướng quân không thoát thân được nên để tôi tới đón cậu.”

Ông ta nói rất khó hiểu, Quý Dã ngẩng đầu, phát hiện người nói chuyện tầm hơn bốn mươi tuổi, nét mặt hiền lành, phong độ ngời ngời, cho dù đã lớn tuổi nhưng vẫn không che được khí chất nho nhã, nhìn có vẻ là một người vô cùng nói đạo lý.

Quý Dã vội vàng bắt tay với ông ta, mím môi cười, nụ cười lại đầy cảm giác xa cách. 

Trong tư liệu viết, sau khi đến căn cứ, bởi vì người phụ trách chủ yếu của căn cứ bận rộn không thoát thân được, nên chậm chạp không đến đón tiếp đoàn đội của tiến sĩ Quý, thế là tiến sĩ Quý và người chỉ huy thứ hai của căn cứ nhân cơ hội liên thủ cấu kết với nhau. 

Bọn họ kiếm cớ lấy trộm đi nửa quả tim của Lục Chi Hoài, còn lợi dụng mật mã và nguồn lực trong đó thành công tạo ra một nhánh quân đoàn cơ khí bí mật. 

Đội quân cơ khí vô cùng hùng mạnh không thể xem thường, nhưng quyền sở hữu lại khó bề phân chia, tiến sĩ Quý và người chỉ huy thứ hai bởi vì chuyện này mà nảy sinh xung đột, mâu thuẫn ngày càng khó kiềm chế, cho đến sau này tiến sĩ Quý không địch lại đối phương nên bị ép rời đi. 

Trước lúc rời đi, tiến sĩ Quý trộm đi nửa trái tim đặt ở phòng thí nghiệm, lại bởi vì không cam tâm chịu thất bại, càng không muốn người khác đạt được nguồn sức mạnh của người nhân tạo, trong cơn giận dữ đã đưa Lục Chi Hoài đi. 

Trên máy bay, tiến sĩ Quý tự tay bóp nát nửa trái tim còn lại của người nhân tạo, rồi bỏ lại đối phương trên vùng đất băng tuyết ngập trời ở Liberia. 

Anh ta không chút mềm lòng, mà Quý Dã nhớ người chỉ huy thứ hai cấu kết cùng với tiến sĩ Quý kia tên là Ôn Hiến. 

Đối phương vẫn còn đang cười ha ha nói chuyện, trên gương mặt hoàn toàn không nhìn ra được tâm tư xấu xa, biểu cảm của Quý Dã hiếm khi lạnh nhạt, im lặng chăm chú nhìn ông ta, quả nhiên nhìn thấy đối phương tuy rằng đang nói chuyện với mình nhưng ánh mắt lại đang đảo khắp xung quanh. 

Nhìn thấy những chiếc máy bay theo sau lần lượt dừng lại, không ít người đi xuống, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tìm ra người mình muốn gặp, ông ta nhíu mày, có hơi gấp gáp: “Tiến sĩ, sao chỉ có các cậu…” Người nhân tạo đâu?

Ông ta nói được một nửa thì dừng lại.

Ông ta đột nhiên cảm thấy có hơi không khỏe.

Cụ thể cứ như đang bị một vật nguy hiểm vào đó nhìn chằm chằm vậy, khiến ông ta không thể không nâng tay nới lỏng cổ áo, đầu mày nhíu lại.

Ngoại trừ cái năm dị chủng ập tới kia, thân là người chỉ huy thứ hai của căn cứ, ông ta vẫn luôn ở trong văn phòng, loại cảm giác này đã rất lâu rồi ông ta chưa từng có lại.

Còn đang suy nghĩ, cửa máy bay sau lưng Quý Dã mở ra lần nữa, một người đàn ông xinh đẹp lạnh lùng như tuyết, vóc người cao lớn, mặc quân trang màu đen đi ra.

Hắn đi xuống máy bay, đôi mắt màu xám tro khẽ nâng, nhìn khắp bốn phía, cuối cùng hắn lướt qua đám người, lướt qua màn tuyết trải dài từng lớp bên đường, trong tay cầm một balo không chút ăn nhập với hắn, đi đến bên cạnh Quý Dã.

 

back top