~ Nghe lời ~
Bởi vì đã xác định hành trình, xác định phải rời khỏi băng nguyên, đi đến trung tâm thành phố vào không lâu sau đó, tiết tấu ở phòng thí nghiệm vào đoạn thời gian gần đây ngược lại chậm lại hẳn.
Mùa gió tuyết, Quý Dã làm xong thí nghiệm thì ra ngoài, bên ngoài rơi một trận tuyết lớn.
Cậu đứng trên cầu thang bên ngoài căn cứ thí nghiệm, nhìn đồng bằng trắng xóa mênh mông bên ngoài.
Trời đất một mảnh bông tuyết trắng tinh.
Là một khu vực bị cô lập bởi bão tuyết, không giống như những khu vực có con người sinh sống, kỷ băng hà ở Liberia sẽ kéo dài khoảng bốn tháng.
Trong bốn tháng qua, gió tuyết hoành hành trên đồng bằng, chim chóc động vật di cư, nước biển đóng băng vì bão tuyết, trời đất tĩnh lặng.
Kể từ khi Quý Dã mở mắt ra là đã ở trong căn cứ biệt lập với thế giới này rồi, nhìn thấy gió tuyết, khung cảnh đơn điệu cũng không hề cảm thấy nhàm chán, mà còn đứng ngắm nhìn bão tuyết.
Hơn một nửa Kỷ băng hà Liberia đã trôi qua, cùng với người nhân tạo, nghiên cứu trong phòng thí nghiệm sẽ sớm được chuyển đến căn cứ.
Đến lúc đó sẽ có chuyện gì xảy ra? Quý Dã không biết, nhưng không hề bi quan.
Có lẽ là vì tính cách cậu thích nghĩ mọi thứ theo chiều hướng tích cực - nếu đã làm xong hết mọi chuyện có thể làm được bên cạnh mình rồi, còn xảy ra chuyện gì nữa, vậy thì không phải là những thứ chỉ dựa vào sức người là có thể kiểm soát được rồi.
Vậy thì không cần phải làm phiền đến tâm trạng yên bình của mình nữa.
Quý Dã ngắm nhìn cảnh tuyết rơi.
Trên người đột nhiên được khoác một chiếc áo khoác lên.
Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thủy tinh, dưới gió tuyết là một gương mặt không chút cảm xúc.
Lục Chi Hoài đi tới, không nói gì, nâng tay, bọc kín Quý Dã bằng tấm thảm trong tay.
Biểu cảm hắn lạnh nhạt, đứng trong tuyết, nốt ruồi nơi khóe mắt nối liền với dãy nũi phủ tuyết không nhiễm bụi trần đằng xa.
Thực sự là một gương mặt quá mức xinh đẹp, Quý Dã nhìn hồi, đột nhiên nổi trò xấu xa, vươn tay, ngón tay điểm một cái lên nốt lệ chí nơi khóe mắt của đối phương.
Xúc cảm mềm mại trong dự liệu, cứ như nựng mèo vậy.
Quý Dã đã lâu rồi không được tiếp xúc với mèo nhà mình hài lòng híp mắt, lại rất may là trước khi bản thân đi đời bởi vì công việc quá bận rộn mà đã gửi nhờ cho bạn mình chăm hộ rồi.
Lục Chi Hoài không đọc rõ được suy nghĩ của Quý Dã.
Hắn nghiêng đầu, không cử động, mặc cho Quý Dã sờ hắn, cho đến khi trong kho dữ liệu phản hồi lại suy nghĩ của Quý Dã, cho rằng Quý Dã thích, hắn cúi đầu, ánh mắt hướng về trước, đến gần Quý Dã hơn nữa.
Còn ngoan hơn mèo nhỏ biết lật bụng kêu meo meo nhà mình nuôi kia nữa.
Quý Dã mỉm cười, tuy rằng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng vẫn không nhịn được vươn tay xoa đầu chú mèo bự này.
Sau đó Quý Dã gọi tên đối phương: “A Hoài.”
Thấy Lục Chi Hoài nhìn sang, Quý Dã nghĩ một hồi rồi nói: “Chúng ta sắp phải rời khỏi căn cứ này đi đến một nơi lớn hơn rồi.”
Đây vốn là nội dung bảo mật, không thể để người khác nghe thấy, nhưng Quý Dã ngầm thừa nhận Lục Chi Hoài không nằm trong phạm vi này.
Lục Chi Hoài không hứng thú với cái này cho lắm, hắn chỉ nhàn nhạt đáp lại một tiếng, phản ứng bình thường.
Hắn một chút cũng không để ý đến phải đi đâu, chỉ cần người bên cạnh là Quý Dã.
Thấy hắn như vậy, Quý Dã không nhịn được căn dặn: “Nơi đó có rất nhiều người, anh phải nhớ…” Quý Dã dặn dò một vài chuyện cần chú ý, lo lắng hắn sẽ bị bắt nạt.
Lục Chi Hoài lắng nghe rồi gật đầu: “Được.” Quý Dã nói cái gì hắn cũng đều sẽ đồng ý.
Quý Dã không để ý đến ẩn ý của hắn, chỉ suy nghĩ một chút về tình tiết câu chuyện, hơi hơi nhíu mày.
Cuối cùng cậu chậm rãi nói: “Nếu như có người nói với anh anh cần phải làm gì đó, mà chuyện này khiến anh cảm thấy không thoải mái.” Quý Dã nghĩ hồi: “Đừng đồng ý với người đó.” ngừng một lát lại bổ sung: “Cho dù là tôi cũng không được.”
Giọng nói rơi vào trong tay là sự dịu dàng trước sau như một, nhưng ý bên trong khiến Lục Chi Hoài không thể hiểu được rõ ràng.
Hắn mím môi nhìn Quý Dã.
Nghe lời của Quý Dã, đây vốn là một kết luận chính xác không cần phải đắn đo suy nghĩ, nhưng ý niệm này lại xảy ra mâu thuẫn với lời nói của chính Quý Dã, Lục Chi Hoài trong chớp mắt không thể làm ra phản ứng tốt được.
Cuối cùng người nhân tạo hơi nhíu mày, lựa chọn không suy nghĩ đến vấn đề khó khăn này nữa, thấy Quý Dã vẫn đang nhìn hắn, cụp mắt, trong cuống họng phát ra một âm tiết mơ hồ.
Ý là đồng ý một nửa tùy cơ ứng biến một nửa.
Quý Dã không biết tâm tư nhỏ của người theo chủ nghĩa độc duy Quý Dã nãy, nghe được câu trả lời, cho rằng hắn đã đồng ý rồi, khóe môi hơi cong lên, nhịn không được lại vươn tay xoa đầu hắn.
Thời gian một tháng rất nhanh đã trôi qua, mùa tuyết năm 6113, hai giờ đêm, căn cứ vẫn đang ẩn mình trong bóng đêm dày đặc thì có một luồng sáng chói lóa từ xa vọng tới.
Tiếng phi cơ quân dụng vang lên đinh tai nhức óc, dường như còn cuốn theo gió bụi mà tới.
Hai mươi phút sau, phi cơ đến gần căn cứ rồi hạ cánh từ chân trời, xa hơn nữa là đoàn xe quân đội nối tiếp nhau không dứt.
Từ khi nghe được tin tức sinh ra người nhân tạo, căn cứ đã không thể ngồi yên được nữa rồi, gấp gáp muốn lấy được thành quả, chỉ là bị gió tuyết năng cản mới chậm chạp chưa tới mà thôi.
Đến nay đã qua thời kỳ giá rét, quân đội đã đợi ở bên ngoài từ lâu vội vàng tiến vào đồng bằng Liberia, chưa tới hai tiếng đồng hồ là đã đến được trước căn cứ thí nghiệm với tọa độ được ẩn giấu.
Được phái tới hộ tống tiến sĩ Quý và người nhân tạo là một thiếu tướng tên Claire của căn cứ B1, dáng người hắn cao thẳng, mặt mũi kiên nghị, trong mắt là sự quả cảm sáng ngời có riêng ở quân nhân.
“Tiến sĩ Quý.” Binh sĩ được đào tạo bài bản đáp xuống từ trên cao, trong tay hắn cầm vũ khí, chân dài bước nhẹ, vài bước là đã đến trước mặt Quý Dã đang chờ ở cửa căn cứ trong tiếng gầm của phi cơ.
“Xin lỗi, làm phiền rồi.” đối phương rất lịch sự, nhìn quanh bốn phía rồi đưa ra quyết định trong những gương mặt không mấy thiện cảm của các nghiên cứu viên, “Vất vả cho mọi người rồi, nhưng nhận được mệnh lệnh, sau khi đến căn cứ, tất cả mọi người không được ở lại, lập tức rời đi.”
Trong đám người lập tức nổ ra những lời phàn nàn, cho dù là ai bị giật mình tỉnh dậy bởi tiếng ồn đều sẽ không mấy vui vẻ, càng đừng nói đến bọn họ không chút chuẩn bị, đột nhiên phải rời đi mang lại rất nhiều bất tiện cho bọn họ.
Ánh mắt Claire lướt qua đám người trước cửa căn cứ, tin tức được phong bế hoàn toàn, không để tiết lộ ra ngoài, tiến sĩ Quý là người thông minh. Sau khi nhìn quanh một lượt, Claire đã đưa ra kết luận này.
Hắn đưa ra phán đoán trong lòng, ngữ khí vẫn rất tốt, nói tiếng xin lỗi nhưng không cho phép chất vấn: “Tất cả tài liệu và vật phẩm cần thiết sau này đều sẽ có người của chúng tôi đến thu dọn, mọi người không cần lo lắng, hiện tại…”
Hắn lùi lại một bước, cằm hơi nâng lên, đối diện với máy bay quân dụng sau lưng hắn: “Để tránh việc thông tin thí nghiệm bị tiết lộ, mời mọi người theo tôi rời khỏi đây trước.”
Giọng điệu của binh sĩ không cho phép từ chối, oán than thì oán than, các nghiên cứu viên cũng biết đây là tình huống đặc biệt.
Kỹ thuật người nhân tạo gắn liền với tương lai của loài người, hiện tại thành quả này do căn cứ B1 giành được, không chỉ phải cảnh giác với dị chủng, sau khi những căn cứ khác nhận được tin tức, chưa chắc sẽ không nảy sinh suy nghĩ gì khác.
Mùa giá rét không ai có thể xuyên qua được Liberia, mùa này qua đi thì chưa chắc, tranh thủ từng phút từng giây rời đi quả thật là sự lựa chọn tốt nhất.
Còn đang suy nghĩ, trong gió tuyết xào xạc, các nghiên cứu viên thu dọn đơn giản, than phiền thì than phiền, nhưng vẫn rời đi có trật tự.
Tâm trí bọn họ vẫn còn mệt mỏi vì phải thức dậy đột ngột, mơ hồ hỗn loạn, đang chuẩn bị đi về phía trước thì đột nhiên nghe thấy trên trời truyền tới một tiếng vang lớn, một giây sau, một ngọn lửa bùng lên trên bầu trời, đến từ quân đội đằng xa.
Tiếp sau đó là tiếng nổ vang từng đợt liên tiếp, tin tức về người nhân tạo được phong tỏa vô cùng nghiêm ngặt, tọa độ ảo của căn cứ còn là biến đổi vô số vị trí trong Liberi, nhưng bắt đầu từ khi thời kỳ giá rét trôi qua, đây đã không còn là bí mật nữa.
Dị chủng, hoặc là căn cứ khác, cho dù không thể đến được vị trí của căn cứ đầu tiên, cũng sẽ nghỉ đủ mọi cách tiến hành phá hoại và thăm dò.
Quý Dã choáng váng đầu óc trong tiếng nổ vang trời. Cầu xém chút là bị một viên đạn lạc bắn trúng. May mà Lục Chi Hoài phản ứng nhanh nhẹn, cậu mới có thể toàn vẹn không chút xây xát, hiện tại được một chiếc áo khoác rộng rãi bọc lấy, áo khoác chắn ngang tầm mắt cậu, Quý Dã được Lục Chi Hoài ôm vào lòng, nhìn không rõ dáng vẻ bên ngoài.
Sắc mặt người nhân tạo lạnh lẽo vô cùng khó coi.
Tính cách có lẽ khó bề ở chung, nhưng lực chiến đấu thì không có gì phải bàn cãi, thậm chí còn vô cùng khủng bố. Cho dù chưa từng ra chiến trường thật sự, lực phản ứng của vũ khí hình người cũng khiến người ta kinh sợ.
Hắn dường như là một radar không cần công cụ trợ giúp, một giây trước khi công kích ập tới đã nhanh chóng đưa ra dự đoán, cũng bởi vì có hắn, người bên ngoài căn cứ mới tránh được một trận tai họa.
Mà có lẽ đây chỉ là một phần nổi của tảng băng chìm về khả năng của hắn.
Khó khăn lắm mới lên được máy bay, trên máy bay, đánh giá bóng hình một thân quân phục, cả người toát ra khí tức lạnh lẽo cấm dục, đang thực hiện các phản ứng chiến đầu, thế nhưng cánh tay từ đầu đến cuối vẫn đang cẩn thận ôm người trong lòng, một chút cũng không cử động bừa trong phòng điều khiển từ phía xa.
Claire lau bụi trên mặt, nhanh chóng đưa ra phán đoán. Hắn là thiếu tướng trẻ tuổi nhất của căn cứ, cũng là một trong những binh sĩ ưu tú nhất. Thế nhưng chỉ cần nhớ tới cảnh tượng trước cửa căn cứ, thanh niên tóc đen có khả năng bị tấn công bởi viên đạn lạc rơi xuống, mà binh sĩ bên cạnh cậu khí tức khủng bố, không chút do dự kéo chiếc xe phế liệu đang cháy dở lên, ném vào không trung va chạm với đạn lạc.
…Liền cảm thấy thế giới quả thực đã thay đổi.
Claire xác định, kế hoạch người nhân tạo là hạng mục đốt tiền có tiếng, nhưng vẫn có thể tồn tại năm này qua tháng nọ, quả nhiên có đạo lý của nó, nếu như có một ngày đối đầu với đối phương, con người sẽ không có phần thắng nào.
Đương nhiên, dị chủng cũng thế.
“Cần nước không?” Claire cầm một chai nước quân dụng đã được lọc sạch đi đến phòng điều khiển chủ.
Cho dù là thiếu tướng tôn quý, nhưng dưới sức chiến đấu khủng bố của người nhân tạo, Claire không hề có tự giác quân quan gì hết.
Hắn là binh sĩ, trời sinh thuần phục kẻ mạnh, mà sau khi đối phương giải trừ nguy cơ còn giúp đỡ cho những người khác, cũng khiến hắn vô cùng có hảo cảm… tuy rằng chỉ là tiện tay.
Mà nghĩ tới nguyên nhân của việc tiện tay này, Claire nhớ lúc đó hắn dường như nghe được một âm thanh vô cùng dịu dàng dễ nghe.
Ánh mắt vô thức di chuyển từ gương mặt xinh đẹp của người nhân tạo đến chỗ phình ra trong lòng hắn, dưới ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo của đối phương, Claire ho nhẹ một tiếng, cười nói: “Tôi là nói… tiến sĩ.”
Lâu sau, Claire nghe được giọng điệu không chút cảm xúc của đối phương: “Bỏ xuống.”
Lúc Quý Dã tỉnh lại sắc trời đã không còn sớm nữa rồi, cậu đối mặt với vụ nổ ở cự ly gần, trong đầu vang lên tiếng ong ong khó chịu, cho dù chìm vào giấc ngủ cũng không cách nào loại bỏ được hậu di chứng này.
“Ư…” không thể tránh khỏi rên khẽ một tiếng, Quý Dã nhắm mắt, còn chưa kịp động đậy đã cảm thấy xúc cảm lạnh lẽo trên trán mình.
Dưới tình huống não ong ong, xúc cảm lành lạnh này trên thực tế là vô cùng thoải mái, Quý Dã hơi híp mắt, có chút không muốn đối phương rời đi nhanh quá.
Dường như đọc được suy nghĩ của cậu, chủ nhân ngón tay hơi ngừng lại rồi đặt nhẹ lên bên má cậu.
Cứ tiếp xúc như vậy, Quý Dã qua lúc lâu mới khô phục được ý thức.
Cậu mở mắt ra không chút bất ngờ đối mắt với một đôi mắt màu xám, bởi vì đầu vẫn còn đau cho nên mê mang một lúc Quý Dã mới tìm về được giọng mình.
“A Hoài.” Theo thói quen gọi tên đối phương, Quý Dã chớp mắt, trước tiên hỏi, “Anh có bị thương không?”
Sau khi nhận được đáp án phủ định cậu mới dần yên tâm, nghĩ một hồi, vốn là muốn hỏi, [Vậy hiện tại chúng ta đang ở đâu?] thì trước mắt liền nhìn thấy mây mù giăng kín và tuyết rơi dày đặc ngoài cửa kính thủy tinh của máy bay.
Sau cơn bão tuyết, không chỉ có dị chủng ập đến, thế giới cũng bị gió tuyết vô biên che lập dấu vết ban đầu của nó.
Trong mưa tuyết ngập trời, cửa sổ thủy tinh trong suốt sáng rõ, rất dễ phản chiếu ra khung cảnh bên trong.
Nếu như cậu không nhìn nhầm, lúc này, cậu không phải là bị thương nằm trên ghế, hay là trên giường bệnh…
Mà là trong lòng, Lục Chi Hoài?