Trong nhà vệ sinh truyền ra tiếng hát vui vẻ của Tiểu Quả, tôi yên lặng nghe một lúc, nắm chặt chai rượu trong tay:
“Tốt nhất là đừng giống tôi, ngu ngốc, sống nửa đời người mà vẫn chẳng làm nên trò trống gì.”
Anh ấy giọng lạnh đi: “Cái đó là em tự chuốc lấy.”
“Vất vả lâu như vậy, cuối cùng cũng có được cơ hội, lại trắng tay dâng cho người khác, chạy đến cái nơi khỉ ho cò gáy này làm cái gì mà ‘lấy vợ sớm sinh con rồi góa bụa’? Làm vậy là sợ chậm chân quá, không kịp chọn thai tốt để đầu thai à?”
Anh ấy ngửa cổ uống cạn nửa chai bia còn lại, rồi mở một chai khác:
“… Đúng là bị bệnh mà.”
Tay tôi siết chặt đến đau, tim cũng tê dại từng cơn:
“Ừ, tôi tự chuốc lấy, tôi bị bệnh.”
Hôm nay về nhà sớm, Tiểu Quả tắm xong còn có thời gian rảnh, ngồi xem hoạt hình trong phòng khách một lúc.
Tôi và Lương Tư Tắc cùng nhau uống rượu trong tiếng hoạt hình trẻ con ngây ngô, không khí có chút gượng gạo.
Tôi giả vờ như không có chuyện gì, lén lút liếc nhìn anh ấy vài lần.
Thật sự rất muốn hỏi tại sao anh ấy lại tìm tôi.
Và tại sao lại đến trường mẫu giáo của Tiểu Quả.
Nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời vào trong họng.
Hỏi nhiều chưa chắc đã là chuyện tốt, lỡ anh ấy nghi ngờ, rất khó để có thể lừa anh ấy dễ dàng như thế này nữa.
Anh ấy hỏi tôi năm năm qua đã làm những gì.
Tôi nói dối một chút.
Nói rằng trước đây từng làm việc trong một công ty sinh học, sau đó vì chăm sóc Tiểu Quả nên đã nghỉ việc.
Thực ra, ngoài nửa tháng nghỉ ngơi sau khi sinh Tiểu Quả, thời gian còn lại tôi vẫn luôn đi rang cơm dạo ở khắp các khu ẩm thực.
Anh ấy nói đến đây là vì có một dự án hợp tác với trường đại học này, anh ấy là người phụ trách.
Hiện tại tạm thời sống trong ký túc xá mà trường sắp xếp.
“Thật giỏi.” Tôi nói.
Năm năm trước, tôi đã cảm thấy chúng tôi không thuộc cùng một thế giới.
Tưởng rằng sau khi tốt nghiệp và đi làm, khoảng cách ít nhất có thể rút ngắn lại.
Không ngờ năm năm sau, khoảng cách đó lại kéo dài thành một điểm kỳ dị rồi nổ tung, đẩy anh ấy đến một nơi mà tôi có đuổi theo với tốc độ ánh sáng cũng không thể nhìn thấy.
Lương Tư Tắc là một người hiếm có, không chỉ không phá gia chi tử, mà còn là một thiếu gia nhà giàu ngày càng “tăng giá”.
Mọi người đều nói vậy.
Một người như anh ấy, có lẽ chỉ cần hít thở thôi đã có thể đánh bại 95% loài người trên thế giới này.
Thậm chí không cần hít thở, ngay từ khi còn là phôi thai, đã có người trải sẵn vô số con đường sáng láng cho anh ấy.
Anh ấy chỉ cần ra đời, chọn một con đường mình thích, rồi ưỡn ngực bước đi.
Nhưng khi tôi kết thúc cuộc chiến với cơn buồn ngủ, chạy một mạch đến thư viện, lại thấy anh ấy đang xách một túi bánh bao nhỏ đứng ở đầu hàng, miệng nhai dở nửa quả trứng, má phồng lên, tóc bị gió thổi bay tán loạn.
365 ngày một năm, hình ảnh đó của anh ấy là chuyện thường.
Trong phòng nghỉ của tòa nhà thí nghiệm có đầy đủ chăn ga gối đệm và đồ dùng vệ sinh cá nhân của anh ấy, sạch sẽ và thơm tho.
Buổi trưa, anh ấy sẽ như một NPC được làm mới liên tục, bưng một bát mì bò kho y hệt đứng ở cùng một góc ban công, ăn uống không cảm xúc.
Anh ấy không hay cười, ánh mắt lạnh lùng, như thể làm vậy có thể giúp giảm bớt sự nóng lên toàn cầu vậy.
Nhưng không ai biết, có người đã nhìn chằm chằm vào anh ấy với ánh mắt rực lửa quá lâu.
Từ mùa hè, cho đến mùa đông.
Một ngày, anh ấy đến gần tôi, cầm một cốc nước nóng, ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Anh ấy hỏi tôi: “Hành vi sinh sản tự sát của loài chuột túi chân rộng có quá khích không? Chẳng lẽ việc duy trì gen lại quan trọng hơn sự sống sót của cá thể?”
Tôi “Hả?” một tiếng, vẻ mặt chắc chắn rất ngốc nghếch.
Vì anh ấy nhìn tôi, nhíu mày: “Em không học ngành này à?”
“Câu hỏi đơn giản vậy mà không trả lời được?”
Thật là vô lễ.
Nhưng khuôn mặt đột nhiên áp sát của anh ấy đẹp đến mức khiến người ta giật mình.
Tôi mặt đỏ bừng vì hơi nước nóng anh ấy đưa tới.
Cả buổi chiều, tôi cứ thế nghe anh ấy phổ cập kiến thức về hiện tượng cực đoan của chuột túi chân rộng, dùng tính mạng cá thể để đổi lấy sự duy trì gen.
Giọng anh ấy rất hay, tông giọng lười biếng nhưng lại lay động lòng người.
Một giọng nói như vậy lại rên khẽ trên giường, gọi tên tôi.
Nói anh ấy yêu tôi, nói anh ấy sướng quá, nói ở trong tôi thoải mái chết đi được.
Tôi cũng rất yêu anh ấy.
Lương Tư Tắc đúng là uống khỏe hơn trước nhiều, loáng cái đã cạn nửa tá.
Uống hết chỗ trên bàn, anh ấy lại xách thêm vài chai nữa.
“Anh đừng uống nhiều quá.”
Tôi sợ anh ấy ngộ độc rượu mà chết ở đây.
Anh ấy liếc nhìn tôi, khẽ hừ một tiếng, cố ý mở hết một hàng chai rượu trước mặt: “Em mặc kệ anh.”
Đồ thần kinh.
Tôi lườm nguýt.
Có bản lĩnh thì cứ uống cho chết đi.
Tiểu Quả hình như không thích Lương Tư Tắc lắm.
Và rất muốn đuổi anh ấy đi thật nhanh.
Con bé thể hiện rất rõ ràng.
Ví dụ như chưa đến chín giờ, phim hoạt hình còn chiếu dở, con bé đã chủ động tắt tivi.
Trước khi đi ngủ phải uống sữa, thế là con bé tự rót sữa, bảo tôi làm ấm giúp.
Uống xong sữa, con bé lại đi vào nhà vệ sinh đánh răng, tiếng súc miệng ùng ục rất to.
Rồi con bé cầm lược, bảo tôi chải tóc giúp.
Vừa chải tóc vừa bàn bạc với tôi xem tối nay nên đọc truyện nào.
Đáng tiếc, tất cả đều vô ích.
Lương Tư Tắc không nhìn ra.
Anh ấy trước đây cũng vậy, không phân biệt được lời tốt lời xấu.
Hoặc thực ra là lười động não để nghe.
Não của anh ấy quý giá biết bao, tư vấn cho người khác còn tính phí theo giây.