Trên đường phố, cửa nhà nào cũng đóng chặt nhìn từ trong khe hở của cửa sổ ra thấy một đội cấm quân mặc giáp đen chạy qua trước cửa nhà mình, những thanh đao sắc bén phản chiếu lại ánh nắng lúc chiều tà trên mặt đất tỏa ra ánh sáng trước cửa nhà khiến cho người ta sợ hãi.
Những cấm quân này đều do Cố Nguyên Bạch dùng một số tiền lớn để nuôi dưỡng, mỗi ngày đều huấn luyện và luyện tập để thân thể của bọn họ trở nên cường tráng mà mỗi ngày nấu cơm ngon thịt tốt cho bọn họ có thể chống đỡ được khôi giáp, có sức cầm đao kiếm, lá chắn.
Rất nhiều tông thân đang mở cửa sổ quan sát thấy một đội cấm quân chạy đến thì hai chân liền run rẩy, cho đến khi đội cấm quân chạy qua trước cửa nhà mình những tông thân này mới cảm thấy như bản thân được sống lại một lần nữa, bọn họ ngã xuống đất, nô bộc cũng ngã trên mặt đất cho tới bây giờ bọn họ mới biết được lời nói của hoàng đế là thật.
Thật sự đã có người phạm vào sai lầm khiến cho Thánh Thượng không thể tha thức được.
Đội cấm quân mặc giáp màu đen chạy ngang qua cửa nhà chỉ nhìn thấy thái giám vẫn đứng nghiêm mặt ở trước cửa phủ mà trên mặt thái giám bỗng nhiên nở nụ cười tươi như hoa cúc, nhiệt tình đỡ chủ phủ đang quỳ ở trước cửa dậy, xin lỗi nói.
- Ngài cũng đừng so đo với tiểu nhân, tiểu nhân cũng chỉ nghe lệnh làm việc thôi, bây giờ cấm quân vẫn chưa bao vây phủ thì ngài nên chứng minh sự trong sạch ngay đi! Sau đó Thánh Thượng sẽ ban thưởng xuống cho, đại nhân trăm triệu lần đừng để chuyện này ở trong lòng.
Tông thân được nâng dậy đang vui mừng nhưng sự sợ hãi trong lòng vẫn chưa biến mất, lại thêm hiểu biết đối với tính tình của Hoàng Thượng nào còn dám nói cái gì đây?
"Thật đáng sợ, quá mức đáng sợ."
Cảm thấy đáng sợ hơn cũng không phải bọn họ.
Mấy ngàn cấm quân cuối cùng cũng vây quanh phủ của Tề Vương.
Thái giám đang chờ trước phủ của Tề Vương bỗng cười tủm tỉm đi xuống bậc thang tới vấn ăn tướng quân chỉ huy đội cấm quân.
- Trình tướng quân, chính là nơi này sao?
Tướng quân gật đầu rồi nghiêm mặt nói.
- Làm phiền công công.
Thái giám nói chuyện khách sáo với hắn vài câu lập tức tránh sang một bên để cho tất cả mọi người ở phủ Tề Vương đối diện trước tiếp với cấm quân như hổ rình mồi. Tề Vương hơn năm mươi tuổi được đỡ dậy, hai chân ông ta run rẩy đi đến trước cửa.
- Các ngươi như thế này là muốn làm gì!
Người bên trong phủ nhìn thấy một đội cấm quân đông nghìn nghịt có người trợn mắt ngất đi. Ai ai cũng thấy hoảng sợ cuối cùng cũng có người nhịn không được mà phát ra tiếng nức nở nho nhỏ.
Trình tướng quân lạnh lùng nói tiếp.
- Chúng thần chỉ làm theo lệnh quét sạch quân phản loạn. Nếu có phản kháng, giết!
Tề Vương không thở nổi thiếu chút nữa đã ngất đi, ông ta trợn mắt lên nhìn đội quân mặc binh giáp trước mặt, hai chân dưới lớp áo choàng vô cùng run rẩy.
Bên người ông ta còn có một đứa trẻ nhỏ tuổi, đó chính là đứa con nhỏ của thân vương, lúc sinh ra tới giờ đều rất thông minh, từ bé đến lớn đều được gọi là thần đồng. Lúc này đứa nhỏ nắm lấy tay của người hầu đứng bên cạnh, gào khóc muốn tìm mẫu thân.
Thế mà đứa trẻ này còn chưa cai sữa, lại còn cái gì mà "khôn ngoan và nhân từ không thua gì đương kim Thánh Thượng" là sao đây?
Phi! Hai mắt của Trình tướng quân như tóe lửa, đội cấm quân đằng sau cũng bắt đầu rục rịch.
Tề Vương chính là huynh đệ của Tiên đế, ông ta nhỏ hơn Tiên đế mười mấy tuổi khi Tiên đế lên ngôi sự uy hiếp của Tề Vương không lớn. Tề Vương cũng có thể giữ khuôn phép vui vẻ làm một Vương gia, nhưng thật ra đó cũng là một chức tước khá tốt.
Nhưng đến lúc Cố Nguyên Bạch lên ngôi, thân thể gầy yếu rất có thể không sinh nổi con nối dõi cho dòng họ cho nên mới để Tề Vương nổi lên tâm cơ với Cố Nguyên Bạch, lúc tên Lư Phong lạm quyền còn ở đây Tề Vương đã lấy vàng bạc và châu báu dưới danh nghĩa Lư Phong khi những hoàng thân quốc thích còn đang khúm núm thì ông ta đã muốn làm cho tham vọng của mình lớn hơn nữa.
Lư Phong không dám xưng vương xưng đế mà không kiêng nể gì, hắn chỉ dám chờ sau khi Cố Nguyên Bạch chết nâng đỡ một con rối hoàng đế mà Tề Vương đã lớn tuổi nhưng điều Lư Phong lo lắng là đứa con của Tề Vương.
Ông ta có rất nhiều con.
Tề Vương vừa tức giận vừa kinh sợ, ông ta nhìn những cấm quân đang ở ngoài cửa lại nhìn thấy đao kiếm và lá chắn ở trong tay của bọn họ, lúc này mới biết những gì thái giám kia vừa tuyên đọc đều là sự thật.
“Nhưng tại sao Cố Nguyên Bạch lại phát hiện ra chứ!”
“Tại sao Cố Nguyên Bạch lại dám làm vậy!”
Ông ta chính là hoàng thúc của y!
Tiếng nói của Tề Vương run rẩy.
- Bổn vương phải nói chuyện với Thánh Thượng.
Đội cấm quân chắn ở trước cửa trầm mặc không nói mà nhìn chằm chằm vào ông ta.
Trong lòng Tề Vương bắt đầu cảm thấy vô cùng không ổn, ông ta tóm lấy cánh tay của một tên sai vặt bên cạnh rồi mạnh mẽ đẩy tên sai vặt ra ngoài.
- Đi! Ngươi đi báo cho Thánh Thượng! Nói ta cần phải gặp Thánh Thượng!
Gã sai vặt lảo đảo chạy về phía hoàng cung nhưng mới chạy được vài bước đã bị một phó tướng dùng một đao chém bay đầu, máu chảy đầm đìa xuống những bậc thang trước cửa phủ của Tề Vương.
Vết máu chảy dài thành một đường, phó tướng hừ lạnh một tiếng rồi nói.
- Ta chỉ là một tay sai mà Thánh Thượng đã nói diệt trừ tất cả phản quân không được giữ lại, tên sai vặt nay lại dám chạy trốn trước mặt của vương sư là muốn đi thông báo với quân địch hay muốn đi cầu quân cứu viện đây?
Ở trong đại nội chính miệng Cố Nguyên Bạch căn dặn Trình tướng quân và phó tướng, giọng nói của Thánh Thượng thản nhiên, lời nói đơn giản chỉ có bốn chữ.
- Trẫm muốn thấy máu.
Không thấy máu thì vẫn luôn có người không thấy sợ.
Mọi người trong phủ Tề Vương nhìn thấy cái đầu lăn từ trên bậc thang xuống sau một lúc mới giật mình thét lên như muốn xé rách cả bầu trời.
Con trưởng trong phủ Tề Vương cố gắng bình tĩnh, hắn đỡ mẫu thân an ủi.
- Bọn họ không dám động tay động chân với chúng ta.
Làm sao bọn họ có thể động đến hoàng thân quốc thích chứ!
Trình tướng quân ta hiệu cho quân lính thu hồi đao kiếm đổi thành côn bổng, hắn mời thái giám đang đứng bên trái tiến lên, thái giám cao giọng nói.
- Tại sao Tề Vương không nói ra tình hình thực tế, tại sao lại không giao quân phản loạn ra?
Tề Vương cao giọng đáp lại.
- Ngươi dám đe dọa hoàng thân quốc thích, dám động thủ với bổn vương thì sao!
Mọi người trong phủ Tề Vương đều lớn giọng chửi rủa.
- Bọn ta muốn gặp Thánh Thượng! Các ngươi đã nói muốn diệt trừ phản quân vậy thì đến vương phủ của bọn ta làm gì!
Có nhiều người còn chửi thề giống như bọn họ đang hùa theo nhau, càng ngày càng nhiều người dõng dạc hùng hồn, có người chỉ tay thẳng vào cấm quân mắng cho đầu máu chó.
Cho đến khi người trong phủ Tề Vương không biết là vị công tử vào bị đánh một gậy lớn vào đầu, đầu chảy đầy máu ngã xuống đất lúc ấy tất cả âm thanh đầu ngừng lại.
Tầng tầng lớp lớp cấm quân lao vào trong phủ Tề Vương, tiếng khóc thảm thiết vang rung trời, nô bộc ngã đầy đất cảnh tượng trong phủ Tề Vương giống như trong địa ngục.
Chủ tử bị đánh, nô bộc cũng bị đập côn bổng. Nhưng nô bộc thì có thể đánh chết còn nhóm chủ tử thì phải giữ lại mạng sống.
Tề Vương ngã vào trong một vũng máu, ông ta nhìn thấy cấm quân mặc giáp đen kiểm tra thư phòng thậm chí rất nhanh đã bắt được mấy người của Lư Phong.
Bọn họ làm nhanh đến mức như là đã biết những người này là ai.
Tề Vương đầu váng mắt hoa, lửa giận trong lòng đã sớm chuyển thành sợ hãi run bần bật.
Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch... Y so với Tiên đế còn ngoan độc hơn, quá độc ác, thật sự quá đáng sợ.
Tên hoàng đế này thật sự đáng sợ.