Ta dựa vào mỹ nhan để ổn định thiên hạ

Chương 26: Chó Cắn Chó

Trước khi mọi chuyện lắng xuống, các quan lớn quyền quý trong toàn bộ kinh thành vẫn đóng cửa không ra ngoài, trông vô cùng thành thật.

 

Ngược lại, thường dân không bị ảnh hưởng gì, dù sao thì nơi ở của tông thân quyền quý đều cách xa bá tánh, Cố Nguyên Bạch cố ý không làm nhiều điều náo động, hành vi này đã dọa hầu hết các tông thân quyền quý và các bề tôi kề cận của tông thân quyền quý trên những con phố đó.

 

Người thông minh đều biết đây là một hồi chuông cảnh báo và thị uy.

 

Hoàng thượng đã sớm biết chuyện gì xảy ra, y mượn chuyện này gõ một hồi chuông, dẫn cấm quân đi quanh một vòng rồi mượn việc này để nói với người khác rằng:

 

- Trẫm có khả năng quyết định sống chết của ngươi. Đừng cố gắng khiêu khích ta, điều duy nhất ngươi nên làm chính là ngoan ngoãn phụ thuộc vào trẫm.

 

Vị Thánh Thượng này hoàn toàn khác với Tiên đế, y nói thì y sẽ làm, chẳng những làm mà y còn gióng trống khua chiêng nữa. Những tông thân nhìn thấy thì tự nhiên dâng lên một cơn ớn lạnh, nhưng ở trong mắt của mấy người sùng bái mình thì Thánh Thượng thật sự quá ngầu!

 

Trong hoàng cung, Cố Nguyên Bạch nghe Trình tướng quân hồi báo, không lâu sau thì hay chuyện Thường Ngọc Ôn và Thang Miễn - con trai của Hộ Bộ thượng thư đã viết một bài thơ cho y, khi vừa trình thơ lên thì khiến người ta không khỏi bật cười.

 

Cả Thường Ngọc Ngôn và Thang Miễn đều là những người thông minh, cả hai có những ưu điểm khác nhau về thơ từ, ca phú và viết văn. Bây giờ hai bài thơ này, một là tuyên dương hoàng uy của Thánh Thượng, hai là tuyên dương tình yêu bá tánh của y, cả hai bài thơ đều xuất sắc và dễ đọc. Vào thời điểm này, dùng phương thức này để thay y tạo ra cảnh thái bình giả tạo, ổn định lòng dân, hai người này đã tự phát triển về phương diện nhân tài dư luận rồi.

 

Vòng tròn văn nhân là như thế, người này kéo theo người kia, Thường Ngọc Ngôn và Thang Miễn dẫn đầu, nếu những người dẫn đầu làm như vậy thì những người phía sau sẽ tự nhiên làm theo. Và chuyện tự mình nắm giữ cấm quân triều đình tạo ra một phen đẫm máu với tông thân dường như đã bị mọi người quên mất.

 

Cố Nguyên Bạch suy nghĩ một chút rồi cười, đặt bài thơ sang một bên và hỏi Điền Phúc Sinh.

 

- Ngươi không nằm nghỉ ngơi sao?

 

- Thật ra tiểu nhân muốn nghỉ ngơi hai ngày.

 

Điền Phúc Sinh lo lắng nói:

 

- Nhưng thưa Thánh Thượng, tiểu nhân không có mặt nửa ngày mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi, một ngày trôi qua đúng là dài dằng dặc, dài đến mức thắt lưng của tiểu nhân cũng không còn đau nữa.

 

Cố Nguyên Bạch suy nghĩ, cũng không phải mới qua nửa ngày.

 

Tuy nhiên, y rất hài lòng với hiệu suất này, trong nửa ngày, mọi việc nên giải quyết đều đã giải quyết rồi, tất cả những khả năng có thể phát sinh đều bị loại bỏ.

 

- Không phải Uyển Thái phi nói nhớ và muốn gặp trẫm sao?

 

Cố Nguyên Bạch cười:

 

- Mấy ngày nữa không có lâm triều, để cho người của Khâm Thiên Giám xem thời tiết thế nào đi. Trẫm nhớ rõ ngoài kinh có một tòa chùa miếu hoàng gia mà Tiên đế phong, vừa hay có thể đưa Thái phi đến đó giải sầu.

 

Điền Phúc Sinh cung kính thưa vâng, Cố Nguyên Bạch liếc mắt nhìn ông ta một cái, nói: 

 

- Ngươi không cần theo, mấy ngày nay ở trong cung nghỉ ngơi đi.

 

Điền Phúc Sinh được Hoàng Thượng săn sóc mà rơm rớm nước mắt, trong lòng ông ta lo lắng sợ hãi, không biết khi ông ta không có mặt có xảy ra chuyện gì hay không nên nhất thời, Điền Phúc Sinh rối rắm không biết nên nói cái gì.

 

Tiết Viễn sửa soạn lại xong thì đúng lúc mở miệng:

 

- Khi đó thần cũng hầu hạ ở bên cạnh Thánh Thượng.

 

Hắn phong độ, nhẹ nhàng cười:

 

- Công công đừng lo lắng, sức thần mạnh, lúc nào cũng sẵn lòng, có ích lắm.

 

Điền Phúc Sinh khách khí nói.

 

- Có Tiết đại nhân và Trương đại nhân ở đó, tiểu nhân còn lo lắng gì nữa?

 

Tiết Viễn vô cùng hưng phấn.

 

Hắn cười nhẹ với Điền Phúc Sinh, sự phấn khích ẩn sâu trong đôi mắt khiến nụ cười của hắn có chút gì đó khác thường.

 

Thật ra, Tiết Viễn hưng phấn gần như phát điên vì Hoàng thượng.

 

Tiết Viễn khát máu, hắn dám giết những kẻ đào ngũ, bỏ chạy khỏi chiến trường khi mới mười một, mười hai tuổi. Hắn thích chiến trường, thích giết chóc, thích sự đầu hàng của người khác.

 

Người tôn quý nhất trên thiên hạ này nào có ai khác ngoài vị Thánh Thượng đây nữa, nhưng ở trong mắt hắn, tuy Thánh Thượng ốm yếu, nhu nhược nhưng thủ đoạn lại ầm ầm như sấm, vô cùng càn rỡ, cũng vô cùng phô trương. Sau khi tắm rửa xong đi ra thì hắn nhìn thấy cấm quân giáp đen chạy ra khỏi hoàng thành, điều này khiến hơi thở của Tiết Viễn đột nhiên trở nên nặng nề 

 

Người tôn quý nhất trong thiên hạ cũng có sự hung ác của kẻ đứng đầu thiên hạ.

 

Giữa việc chinh phục mưu đồ lớn hơn và chinh phục Hoàng thượng thì trong nháy mắt, việc sau càng khiến Tiết Viễn sảng khoái hơn.

 

Từ đầu tới giờ, ngoài bệnh tật ra thì Tiết Viễn chưa từng thấy tiểu Hoàng đế có những biểu hiện khác. Bất cứ lúc nào Cố Nguyên Bạch cũng tỏ vẻ bình tĩnh, nếu nên tàn nhẫn, y sẽ tàn nhẫn, nên lạnh lùng, y sẽ lạnh lùng. Rõ ràng là một kẻ ốm yếu, nhưng lại không hề cho người ta cảm giác mỏng manh.

 

Y yếu ớt sẽ ra sao đây?

 

Tiết Viễn không biết.

 

Nhưng sau khi trải qua cuộc thăm dò hôm nay, Tiết Viễn cũng không phải là không thu hoạch được gì, ít nhất hắn cũng biết rằng tiểu Hoàng đế không thích bị người khác động vào. Sự đụng chạm càng thân mật thì tiểu Hoàng đế càng chán ghét.

 

Đây thực sự là một phát hiện đáng giá.

 

Cố Nguyên Bạch đột nhiên ngẩng đầu nhìn màu sắc phía chân trời:

 

- Đã đến giờ tán trị có phải không?

 

Thị vệ Trương Tự nói:

 

- Hoàng Thượng, quả thật đã đến giờ tán trị rồi.

 

Người duy nhất yêu cầu tán trị ở đây là Tiết Viễn.

 

Tiết Viễn bước tới, cung kính hành lễ với Cố Nguyên Bạch:

 

- Thần xin cáo lui.

 

Sau khi Tiết Viễn rời đi, Cố Nguyên Bạch nhìn theo bóng lưng của hắn, Điền Phúc Sinh cũng nhìn theo, tán thưởng nói.

 

- Tiểu nhân còn nhớ, lần đầu tiên nhìn thấy Tiết công tử thì người hắn toàn mùi rượu. Người này mà không uống rượu thì chẳng phải là anh tài kiệt xuất sao? Vừa tuấn tú lại vừa anh dũng, người ta đều nói Tiết tướng quân hổ phụ vô khuyển từ, nhưng thần lại nghe rằng Tiết công tử trên chiến trường giết địch không chút sợ hãi, lĩnh binh cũng tài giỏi không kém.

 

Cố Nguyên Bạch nói:

 

- Hắn có quân công, nhưng Tiết tướng quân đã áp chế cái quân công ấy lại vì muốn khiến hắn chín chắn hơn.

 

- Đúng vậy.

 

Điền Phúc Sinh cười nói:

 

- Bây giờ, Tiết công tử cũng vinh dự được làm Ngự tiền thị vệ bên cạnh Thánh Thượng, dần dà hắn sẽ chứng minh được năng lực của mình thôi.

 

Cố Nguyên Bạch thầm nghĩ, nếu hắn thật sự chứng minh được năng lực thì chắc bức vua thoái vị luôn quá.

 

Hôm nay Tiết Viễn trông rất nghe lời, nhưng khi nhìn kỹ lại thì sẽ thấy hắn luôn là kẻ xảo quyệt và phản nghịch, nếu không phải vì vai trò là nhân vật chính trong tương lai, xem xét sau này hắn có thể hữu dụng với đất nước thì Cố Nguyên Bạch đã cho hắn biết thế nào là hoàng quyền thiên hạ rồi.

 

Nhưng chó điên chính là chó điên, thuần phục được hắn thì mới thú vị, nếu doạ một cái là đã nghe lời thì ngược lại, Cố Nguyên Bạch sẽ xem nhẹ hắn.

 

Tối đến, Cố Nguyên Bạch tiếp kiến hai vị Tướng giám thị cấm quân trong cung tại chính điện của Thiên Điện.

 

Trình tướng quân nói.

 

- Thánh Thượng, trong số những người của Lư Phong bị bắt vào Tề Vương phủ thì có vài người đã thỉnh cầu lấy bí mật để đổi lấy mạng sống.

 

Cố Nguyên Bạch cười, nói.

 

-  Không đổi, thứ trẫm muốn chính là mạng của bọn họ.

 

Không ai trên đời có nhiều tình báo hơn Cố Nguyên Bạch, những người này bị ném bên trong kinh thành, thậm chí vì mạng sống mà đưa ra hạ sách này, Cố Nguyên Bạch không tin trong tay bọn họ có tình báo ý nghĩa gì. So với điều này, thứ y cần chính là đầu của bọn họ, trưng bày đầu của họ trong phủ của các đại thần và tông thần có khả năng nằm vùng, lấy chuyện này hù dọa và uy hiếp thì sợ gì không lần ra người của Lư Phong chứ.

 

Trải qua trận này, Cố Nguyên Bạch tin rằng các tông thân vương phủ và các đại thần đều sẽ phối hợp với y.

 

Chờ khối u ác tính đang ẩn sâu sợ hãi và lộ ra dấu vết thì Cố Nguyên Bạch sẽ đích thân đưa những người đã bị bỏ rơi ở kinh thành đến Kinh Hồ Nam, đến Giang Nam, đưa bọn họ gia nhập tàn quân của Lư Phong.

 

Lúc đó, trò hay chó cắn chó sẽ xảy ra.

 

Vì vậy, bất kể nhìn thế nào thì những cái đầu này có tác dụng lớn nhất, sau khi lấy đầu răn đe các phủ thì Cố Nguyên Bạch có thể mang chúng làm lễ vật rồi tặng cho tàn quân của Lư Phong.

 

Nhận được đại lễ của đương kim Thánh Thượng, hi vọng bọn họ đừng quá tức giận mà nên cảm thấy sợ hãi dần dần đi là vừa. Sau đó đối đầu với đám cường hào ác bá hai bên, chém giết để cướp tài phú, nông hộ và ruộng tốt mà họ sở hữu.

 

Đi san bằng bọn hắn xong rồi thì chờ bị Cố Nguyên Bạch san bằng đi.

 

back top