Ta dựa vào mỹ nhan để ổn định thiên hạ

Chương 27: Cưỡi Ngựa

Thánh Thượng bị bệnh phong hàn, lúc này lại ho ra máu. Các ngự y trong Thái Y Viện trong đều vội cả lên, sau khi mất nhiều công sức thì cuối cùng đưa ra kết luận rằng Thánh Thượng ho ra máu là do tức giận công tâm, nếu muốn dưỡng tốt cơ thể thì y không nên suy nghĩ quá nhiều.

 

Y nghe theo lời khuyên của các y sư, mỗi ngày bỏ ra một khoảng thời gian để làm việc, cố gắng thực hiện càng nhiều công việc trong khoảng thời gian đó càng tốt. Việc còn lại là đi dạo quanh Ngự Hoa Viên, đọc một cuốn sách và nhân tiện ghi lại một số kiến ​​thức hiện đại trong trí nhớ của y, miễn cho về sau lúc cần lại phải quên mất.

 

Sau mấy ngày như vậy, phong hàn dần dần tốt hơn. Thừa dịp Khâm Thiên Giám tính toán thời tiết, Cố Nguyên Bạch đưa Uyển thái phi đi chùa miếu hoàng gia, một chuyện trong nhật trình của y.

 

Sáng sớm hôm sau, xe ngựa rời hoàng cung.

 

Tiết Viễn cưỡi ngựa đi theo bên cửa sổ, hắn tràn đầy khí thế, tuấn tú ngời ngời, khi nhìn thấy Cố Nguyên Bạch mở cửa sổ thì chậm rãi cười nói.

 

- Thánh Thượng, ngài có cảm thấy lạnh không?

 

Sáng tháng tư trời không còn lạnh nữa, Cố Nguyên Bạch cởi bỏ quần áo nặng nề, một thân thanh y, đầu đội ngọc quan, y cười nhẹ, cả người có cảm giác đẹp tựa ngọc quý.

 

Một con bướm trắng bay theo xe ngựa, ánh mắt của Thánh Thượng nhìn theo con bướm một cách vô thức, đột nhiên một bàn tay to nhanh chóng vươn ra và chính xác bắt lấy con bướm trong tay.

 

Tiết Viễn mỉm cười và đưa bàn tay đang nắm chặt đặt ở trước mắt Cố Nguyên Bạch:

 

- Hoàng Thượng có hứng thú với vật này không?

 

Cố Nguyên Bạch có chút hứng thú:

 

- Vậy thì sao?

 

Tiết Viễn chuẩn bị tặng con bướm này cho y à?

 

Tiết Viễn khẽ mỉm cười, y chậm rãi xòe lòng bàn tay ra, giữa lòng bàn tay có một con bướm đẫm máu, cánh bướm trắng nhuốm máu vàng, con bướm vừa bay lượn đã bị Tiết Viễn bóp chết.

 

- Thế nhưng nó đã chết rồi.

 

Tiết Viễn ra vẻ đáng tiếc, thỉnh tội nói:

 

- Đều do thần dùng sức lớn quá, mong Thánh Thượng tha tội.

 

Cố Nguyên Bạch bình thản nói:

 

- Ném đi.

 

Tiết Viễn ném con bướm xuống đất, lấy khăn ra lau tay, lau sạch máu xong thì hắn đưa lòng bàn tay sạch sẽ đến trước mặt Thánh Thượng, cười nói.

 

- Hiện tại Thánh Thượng nhìn xem thế nào rồi?

 

Cố Nguyên Bạch nhẹ giương mắt:

 

- Không có gì.

 

- Thần lại cảm thấy sạch sẽ.

 

Tiết Viễn thu tay về:

 

- Lau vết máu sạch sẽ rất đơn giản. Sau đó ngoại trừ Thánh Thượng thì ai có thể biết thần không cẩn thận bóp chết con bướm đâu chứ?

 

- Trẫm không có hứng thú với con bướm này.

 

Cố Nguyên Bạch nhướng mày, y cảm thấy nói chuyện phiếm với Tiết Viễn rất thú vị:

 

- Trẫm rất có hứng thú với con ngựa ngươi cưỡi.

 

Khóe miệng của Tiết Viễn nhếch lên cười:

 

- Thần cũng đã ôm Thánh Thượng, rất chắc chắn. So với ngựa thì có phải thần càng tốt hơn ngựa không?

 

Cố Nguyên Bạch nói:

 

- Ngươi thông minh hơn súc sinh nhiều.

 

Khóe miệng Tiết Viễn cứng đờ, lông mày nhíu chặt, cả khuôn mặt hiện lên vẻ âm trầm và sắc bén, nhưng ngay sau đó lại cười nói.

 

- Nếu Hoàng Thượng có hứng thú với ngựa mà thần đang cưỡi thì không bằng ngài xuống xe cưỡi ngựa nhé?

 

Cố Nguyên Bạch không có hứng thú, y khép lại cửa sổ xe, nói.

 

- Không được.

 

Tiết Viễn liếc nhìn xe ngựa và cười xót xa.

 

Hắn vốn dĩ không có ý định mời Cố Nguyên Bạch cưỡi ngựa, nhưng bây giờ tiểu Hoàng đế từ chối, Tiết Viễn cảm thấy phải làm y xuống xe cưỡi ngựa mới được.

 

Cố Nguyên Bạch đang lật sách thì tiểu thái giám bên cạnh hỏi.

 

- Thánh Thượng, hôm nay ngài muốn uống loại trà gì ạ?

 

- Một bình Song Tỉnh Lục.

 

Cố Nguyên Bạch nói:

 

- Pha nhạt một chút

 

- Vâng.

 

Tiểu thái giám cẩn thận bưng trà ra.

 

Song Tỉnh Lục là loại trà mà Thánh Thượng rất thích uống gần đây. Khi ngâm vào nước có màu trong và mờ, mùi vị êm dịu, lưu lại lâu trên môi và răng. Tiểu thái giám đang pha trà một cách thận trọng, vừa lúc Thánh Thượng bên cạnh lật một trang sách thì cỗ xe ngựa đột nhiên không ổn định, cả cỗ xe đều rung chuyển.

 

Cố Nguyên Bạch đỡ vách xe, lạnh giọng.

 

- Có chuyện gì vậy!

 

Trà trong xe đổ tứ tung, cả lớp chăn lông mềm ướt đẫm, ngồi tại chỗ cũng không được, đứng thẳng cũng không được, toàn bộ xe ngựa cũng không thể chở người!

 

Bên ngoài có tiếng động, Cố Nguyên Bạch đi thẳng ra khỏi xe ngựa, mặt mày nặng nề đi xuống thì nhìn thấy, hóa ra một tảng đá sắc nhọn cắm sâu vào chân con ngựa đang dẫn đầu xe, toàn bộ ngựa quỳ rạp trên đất kêu rên.

 

Cố Nguyên Bạch nheo mắt, quay lại nhìn xung quanh.

 

Quả thực có rất nhiều đá vụn ven đường, một số trong số chúng rất sắc nhọn. Nhưng cố tình đá trên chân ngựa lại khéo có thể đâm vào một góc khó khăn, toàn bộ cỗ xe ngựa đã bị đổ đầy trà.

 

Cố Nguyên Bạch lạnh lùng cười:

 

- Trương Tự.

 

Trưởng thị vệ bước tới, nói.

 

- Thánh Thượng, ngựa bị thương sẽ sai người chở đi. Cỗ xe không còn chở được ngài nữa, không bằng Thánh Thượng cưỡi ngựa của thần, thần sẽ ở phía trước dắt người đi.

 

- Không cần.

 

Cố Nguyên Bạch nói:

 

- Như thế quá chậm, Uyển thái phi còn đang chờ trẫm.

 

Lúc này Tiết Viễn đang dắt ngựa, hắn chạm vào bờm của thú cưỡi, bình thản nói.

 

- Thánh Thượng, tại sao không thử ngựa của thần?

 

Trưởng thị vệ cau mày, đang định phản bác lại thì nghe Tiết Viễn chậm rãi nói.

 

- Chủ nhân con ngựa này thông minh hơn súc sinh, nói vậy, ngựa này cũng thông minh hơn một số người.

 

- Thần sẽ ôm Hoàng Thượng.

 

Tiết Viễn nói đùa, mỉa mai:

 

- Ngựa của thần cũng sẽ chở Hoàng Thượng.

 

Cố Nguyên Bạch và hắn liếc nhau, sau đó nói:

 

- Tiết Viễn cưỡi cùng trẫm, Trương Tự, ngươi dẫn theo thái giám của trẫm.

 

Tiết Viễn cung kính nghiêng người nói:

 

- Mời Thánh Thượng.

 

Cố Nguyên Bạch nhìn hắn đầy ẩn ý, sau đó lật nguwoif ​​bước lên ngựa. Tuy rằng thân thể không tốt, nhưng không có nghĩa là hắn không thể cưỡi ngựa bắn cung, tuy rằng sức bền kém, nhưng hắn cũng không mất mặt!

 

Lên ngựa như nước chảy mây trôi, Tiết Viễn cầm dây cương, chuẩn bị xoay người lên ngựa thì nào ngờ Cố Nguyên Bạch đột nhiên kẹp chặt hai chân, giơ roi đánh xuống: "Giá!"

 

Ngựa chạy đột ngột, Tiết Viễn bị lôi trên mặt đất hơn mười thước, sau đó dựa vào sức lực của cánh tay, hắn quay lưng lên ngựa, ngồi ở phía sau tiểu Hoàng đế.

 

Cả người hắn toàn là bụi đất, thậm chí trên tay thít chặt ra vết máu, nửa thân mình vừa nóng rát vừa đau, cả người chật vật vô cùng. Trong mắt Tiết Viễn đầy sát khí, miệng chứa mùi máu tươi, hắn hỏi.

 

- Thánh Thượng, ngài chạy cái gì?”

 

- Tiết Viễn.

 

Cố Nguyên Bạch thấp giọng nói:

 

- Nhìn trẫm dễ bị lừa lắm à?

 

Tiết Viễn vươn tay qua eo của tiểu Hoàng Đế và nắm lấy dây cương, tay hắn trở nên rướm máu và bầm tím vì sức kéo và dây cương quấn quanh, nhưng hắn vẫn rất mạnh mẽ, không có một chút run rẩy nào.

 

- Lão tử làm hỏng một con ngựa của ngài.

 

Tiết Viễn mang theo mùi máu tanh nói bên tai Cố Nguyên Bạch.

 

- Ngài lại khiến cho lão tử chết à?

 

- Thánh Thượng, sao ngài lại nhẫn tâm như vậy?

 

back top