Tay đại tướng quân Vương Bình của Thục Hán không biết viết chữ, từ lúc sinh ra đến giờ chỉ biết viết đúng một chữ thập (chữ thập: 十) nhưng lại được trời ban cho trí tuệ nhạy bén trong việc đánh nhau của quân sự, cho dù không đọc binh thư cũng có thể nhiều lần đại thắng nên Trình tướng quân không dám lấy binh lính dưới tay mình so sánh với Vương Bình, nhưng đồng thời cũng không muốn để một nhân tài bị bỏ phí.
Hóa ra Cố Nguyên Bạch cảm thấy có hứng thú với nhân tài hơn là tin mật, y hỏi.
- Bây giờ người đó đang ở đâu?
Trình tướng quân cười khà khà hai tiếng rồi quay sang cáo tội với Cố Nguyên Bạch một câu sau đó hắn tự mình đi ra cửa điện dẫn theo một người vào trong. Sau khi người này đi vào trong Cố Nguyên Bạch lập tức đặt ánh mắt lên người hắn, thân thể người này đều là cơ bắp, vóc dáng cực cao, chân tay mảnh khảnh mà cường tráng được đặt ngay ngắn, vừa có tính hung hãn lại vừa kiềm chế khiến cho người ta có cảm giác như một nho tướng (2).
(2) Nho tướng: vị tướng có phong độ, có dáng dấp, cử chỉ, ngôn ngữ thanh nhã cao đẹp như người học đạo
- Ti chức Tần Sinh xin bái kiến Thánh Thượng.
Không kiêu ngạo không xu nịnh, tiếng nói rõ ràng.
Cố Nguyên Bạch hỏi.
- Làm sao ngươi lại phát hiện được mật thư này?
Tần Sinh khom lưng, giọng nói rõ ràng, từ trong trí nhớ kể hết mọi chuyện đã xảy ra cho Cố Nguyên Bạch nghe, ở trong lòng Cố Nguyên Bạch chậm rãi gật đầu y nói tiếp.
- Lui ra đi.
Tần Sinh im lặng không nói đi ra ngoài, trong lòng Trình tướng quân nghĩ thầm muốn thăm dò cảm giác trong lòng của Thánh Thượng nhưng cũng không dám tự tiện hỏi nên cũng đành im miệng.
Cố Nguyên Bạch cực kỳ xấu tính, y đã nhìn ra vẻ sốt ruột trên mặt Trình tướng quân nhưng lại giả vờ không phát hiện ra. Sau khi mật thư ở bên trong ngọc bội được một tên thái giám kiểm tra không có gì đáng ngại mới đưa tới tay cho Cố Nguyên Bạch.
Nhưng khi Cố Nguyên Bạch vừa mở ra xem thì bên trong thư không có một chữ.
Trình tướng quân nhíu mày trầm giọng nói.
- Sao có thể thế được!
Cố Nguyên Bạch lật lá thư kiểm tra bên trong bên ngoài một lần xác định không có vết trầy xước hay có hai lớp, y trầm ngâm một lúc bỗng nhiên mở miệng.
- Lấy nước đến đây.
Cung nữ bưng nước vào, Cố Nguyên Bạch lập tức cầm mật thư ngâm vào nước, ở trong nước chữ viết trên mật thư dần dần hiện ra.
Trình tướng quân thất thanh.
- Đây...
Dùng nước phèn chua để viết chữ thì sau đó chữ viết sẽ biến mất. Cố Nguyên Bạch vẫn còn nhớ rõ từ triều Tống đã bắt đầu sử dụng phèn chua mà từ lúc Đại Hằng đi lên thì phèn chua cũng không phải thứ hiếm lạ, điều bất ngờ chính là người dùng thư từ trao đổi với Tề Vương lại biết được phương pháp này.
"Là người thông minh nhưng người thông minh sẽ không phải không thấy rõ thời thế, Tề Vương vụng về như lợn vì sao hắn lại đi giúp Tề Vương?"
Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, trên chốn quan trường điều đáng quan tâm nhất là lợi ích, tay Cố Nguyên Bạch cầm lá thư rút ra khỏi nước rồi bình tĩnh nhận khăn lau nước bọt dính trên tay rồi quay sang hỏi Điền Phúc Sinh.
- Mẫu thân của đứa con út nhà Tề Vương là ai?
Điền Phú Sinh suy nghĩ một lúc mới trả lời.
- Hình như là con gái của Ngự Sử Trung Thừa.
Ngự Sử Đài ở trong triều Đại Hằng là giám sát triều đinh, giám sát từ trên xuống dưới và các quan viên địa phương xem có làm việc gì không phù hợp với pháp luật quốc gia và xem họ có tuân thủ đúng theo chức trách của mình hay không, đồng thời cũng giám sát cả Đại Lý Tự và Hình Bộ.
Ngự Sử Trung Thừa chính là con trai của Ngự Sử Đài, phía trên là Ngự Sử đại phu nhưng tuổi tác bây giờ của Ngự Sử đại phu cũng sắp phải về hưu nên Cố Nguyên bạch đang kiểm tra xem ai sẽ người tiếp theo nhận chức vụ này.
Theo lý mà nói Trung Thừa nên ở vị trí này.
Cố Nguyên Bạch cầm tấm vải lụa rồi đặt mật thư lên trải thẳng ra, chữ viết phía trên rất nhỏ nhưng tất cả đều khuyên Tề Vương không nên hấp tấp.
- Nhìn xem.
Cố Nguyên Bạch nói.
- Tại sao Tề Vương không nghe theo lời khuyên chứ.
Phần cuối của mật thư còn có một hàng chữ nhỏ yêu cầu Tề Vương đọc xong lập tức hủy bức thư này đi nhưng Tề Vương không tin lại có người có thể làm bức "thư không chữ" này hiện chữ lên, cho nên rất hài lòng, đắc ý thoải mái mà phơi ra ngoài.
Phần lớn tư chất của những người hoàng gia thật ra đều giống Tề Vương chính là có tư chất bình thường, còn lại đều sa vào trong giàu sang phú quý.
Nhưng cũng có một ít người thật sự nghe lời, thật sự hiểu chuyện, sau khi biết được chuyện Cố Nguyên Bạch xuất binh vây quanh phủ Tề Vương bọn họ đều ngoan ngoãn như cừu bị nhổ lông.
Nhưng cho dù bọn họ có thuận theo như thế nào đi nữa thì Cố Nguyên Bạch vẫn quyết định thực hiện chế độ giảm dần việc kế thừa phong tước.
Tước vị được ban cho có thể được truyền lại, cách một thế hệ thì giảm xuống một bậc, cứ như vậy nếu đời sau không có triển vọng thì một gia tộc sẽ nhanh chóng bị mai một.
Mật thư ở trên bàn dần dần khô lại, chữ viết cũng biến mất một lần nữa, Trình tướng quân hỏi.
- Thánh Thượng, bây giờ phải làm như thế nào?
Cố Người Bạch cười.
- Chuyện còn lại Trình tướng quân không cần phải lo lắng, trẫm đã có tính toán. Tiếp theo trẫm còn có một chuyện phải nhờ ngươi làm, ngươi và Xu Mật Viện cùng nhau chọn ra cho trẫm hai ngàn tinh binh trong cấm quân.
Sắc mặt Trình tướng quân nghiêm túc.
- Vâng.
Sau khi thảo luận chính sự xong Điền Phúc Sinh liền hầu hạ Thánh Thượng thay quần áo, rửa mặt, chải đầu, từ lúc bị phạt vì tự tiện mang Chủ Vệ trói vào long sàng của Thánh Thượng ông ta cũng không dám suy đoán thánh ý quá nhiều. Cho dù không rõ vì sao Thánh Thượng lại dừng tay nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Chỉ một lòng hầu hạ Thánh Thượng thật tốt, điều này so với chuyện khác đều quan trọng hơn.
Từ ngày nôn ra một ngụm máu trước kia rồi sau đó lại bị một trận phong hàn, thật sự mấy ngày nay Cố Nguyên Bạch không xuất hiện thêm triệu chứng sinh bệnh nào khác. Đang đến giữa mùa xuân nên thời tiết cũng trở nên ấm áp hơn.
- Thánh Thượng.
Tiểu đồ đệ Điền Phúc Sinh đứng một bên xoa bóp cánh tay cho Cố Nguyên Bạch đang vất vả phê duyệt tấu chương.
- Độ mạnh yếu như thế nào ạ?
Cố Nguyên Bạch nhắm mắt hơi gật đầu.
Làm người hầu hạ bên cạnh Thánh Thượng nên ông ta đã sớm luyện được khả năng quan sát ánh mắt của người, tiểu đồ đệ thấy dung nhan Thánh Thượng đang giãn ra giống như tâm trạng đang tốt nên ông ta nói một số điều thú vị.
Nói qua nói lại liền nói tới trên người tân khoa Trạng Nguyên.
- Tân khoa Trạng Nguyên còn chưa thành gia lập thất, ngày công bố kết quả thi đình suýt chút nữa Trạng Nguyên đã bị người bắt cóc đi làm con rể.
Tiểu thái giám nói.
- Nghe nói ngày ấy người hầu của các gia đình nhìn thấy Trạng Nguyên lập tức nhào tới, cuối cùng bọn họ lại thành đánh nhau.
Cố Nguyên Bạch hơi nhếch môi y nghĩ thầm rằng những người này không cần phải nghĩ tới, Chử Vệ chính là huynh đệ tương lai của Tiết Viễn.
Một lát sau, thấy Thánh Thượng hơi mệt mỏi Điền Phúc Sinh mang người đến tắt ánh nến, yên lặng lui ra ngoài.
Ngày hôm sau Tiết Viễn nhận được lễ vật quý giá, hắn liền cất lễ vật vào trong ngực, sáng nay Tiết Viễn còn sợ hãi đến mức không nhúc nhích như giả chết.
Mặc một thân trang phục thị vệ thẳng tắp, sạch sẽ. Đã không có vết rách và bụi bặm do bị kéo lê cũng không có phân ngựa hôi thối, bẩn thỉu. Nhưng mà vừa đến hoàng cung thị vệ liền nói với hắn.
- Thánh Thượng yêu cầu ngài chăm sóc con Hãn Huyết Bảo Mã.
Hãn Huyết Bảo Mã bị kéo vào trong chuồng nhưng mà nó rất hung dữ, tuyệt nhiên người hầu cũng không dám tới gần để cho nó ăn và tắm rửa, sáng nay lúc việc này được báo lên Cố Nguyên Bạch trực tiếp giao con ngựa cho Tiết Viễn để hắn mang ngựa đi thuần phục.
Tiết Viễn không nói được lời nào.
"Đúng là dùng xong liền vứt."
Tiết Viễn lười biếng xoay người đi theo người hầu đi về phía chuồng ngựa, đi được vài bước bỗng nhiên dừng chân lại hắn quay sang hỏi.
- Con ngựa kia tên là gì?
Thị vệ trưởng bất ngờ.
- Thánh Thượng vẫn chưa đặt tên cho nó.
Khóe môi Tiết Viễn khẽ nhếch lên, hắn quay đầu cười nhạo.
- Ta đây liền đặt cho nó một cái nhũ danh, tên xấu mới dễ nuôi vì thế nó sẽ được gọi là "tiểu vô lương tâm".
Thị vệ trưởng không nghe thấy những lời này, hắn thầm nhớ kỹ điều này đợi sau khi Thánh Thượng dùng đồ ăn xong hắn mới nhắc tới.
- Thánh Thượng, người vẫn chưa đặt tên cho Hãn Huyết Bảo Mã.
Cố Nguyên Bạch suy nghĩ một lúc rồi ỡm ờ trả lời.
- Vầy gọi nó là Hồng Vân đi.
- Tên rất hay.
Điền Phúc Sinh xả một cái rắm cầu vồng.
- Trong trang nhã có dung tục, trong dung tục có thanh nhã, trong thanh nhã lại nói một chút đến tốc độ ra mồ hôi của Hãn Huyết Bảo Mã, Thánh Thượng anh minh.
Cố Nguyên Bạch xoa xoa mi tâm.
- Câm miệng.
Hôm nay Thánh Thượng muốn đến Chính Sự Đường đánh giá Xu Mật Viện, sau đó lại đi tới Hàn Lâm Viện nhìn một cái, đặc biệt là vị có huyết thống bảng nhãn của Tây Hạ có năng lực để cho Tây Hạ phát động chiến tranh với Đại Hằng, hơn nữa lại hạ gục nhân tài của năm sáu thành trì khiến Cố Nguyên Bạch không thể không quan tâm.
Nhưng mà sau khi dùng đồ ăn sáng xong Cố Nguyên Bạch vẫn không đứng dậy, chợt nghe có người tiến đến thông báo nói rằng Tề Vương bắt đầu tuyệt thực.
Cố Nguyên Bạch nhăn mày lại hỏi.
- Bắt đầu tuyệt thực từ lúc nào?
Người đến thông báo xấu hổ cúi đầu.
- Bẩm báo Thánh Thượng, là sáng nay Tề Vương không dùng bừa từ đầu đến cuối luôn miệng hô phải tuyệt thực.
- Vậy thì để cho ông ta nhịn luôn.
Cố Nguyên Bạch cười lạnh cảm thấy đầu có chút đau.
- Từ hôm nay trở đi ba ngày mới đưa cơm cho Tề Vương một lần, không phải ông ta không muốn ăn sao? Không muốn ăn thì đừng làm lãng phí đồ ăn của trẫm.
Lá gan lớn nên cảm thấy bản thân phải chịu quá nhiều tội lỗi đã cảm thấy đủ chuộc tội, đủ để khiến Cố Nguyên Bạch trút hết lửa giận sao?
Cố Nguyên Bạch đang nghĩ.
"Tra tấn tinh thần hay là tra tấn thân thể mới hữu dụng đây.”