Ta dựa vào mỹ nhan để ổn định thiên hạ

Chương 39

 

 Trên đường đi đến hai phủ, đầu óc của Cố Nguyên Bạch vẫn còn đang xoay mòng mòng.

 

Phương tiện thay cho việc đi bộ ở trong cung của Hoàng đế chính là xe ngựa cùng với người đánh xe, phương tiện bây giờ Cố Nguyên Bạch đang đi là xe ngựa. Tất cả cơ quan của Chính Sự Đường[1] và Xu Mật Viện[2], bởi vì Thánh Thượng thường xuyên tự mình đi thị sát, vì vậy lần này Thánh Thượng đích thân tới cũng không làm chư vị đại thần bối rối, Cố Nguyên Bạch để bọn họ tiếp tục công việc của mình, chỉ có Xu Mật Sứ cùng đi bên cạnh y.

 

Cố Nguyên Bạch đi chậm, Xu Mật Sứ vừa báo cáo sự việc mấy ngày gần đây với y vừa bảo người lại pha trà.

 

- Không cần phiền toái như thế, 

 

Cố Nguyên Bạch, 

 

- Triệu khanh, Trẫm dự định sẽ thành lập một nhóm Đông Linh vệ từ trong Cấm quân

 

Mặc dù Xu Mật Viện đang quản việc quân cơ đại sự, nhưng hiện giờ mệnh lệnh chấp hành các việc hệ trọng đều được hoàng đế nắm giữ trong tay. Việc Thánh Thượng nói cần thành lập một nhóm Đông Linh vệ, thật sự là không cần phải nói với Xu Mật Viện.

 

Xu Mật Sứ khó hiểu dò hỏi: 

 

- Không biết ý tứ của Thánh Thượng là gì ạ?

 

- Trẫm ra lệnh cho Trình tướng quân,

 

 Cố Nguyên Bạch cười cười, 

 

- Hai bộ Cấm quân Bắc và Nam có tổng cộng hơn hai mươi vạn người, Trẫm phải chọn từ trong số đó ra hai ngàn người, đây không phải là chuyện đơn giản. Hơn nữa Trẫm cũng không phải là người bình thường, Xu Mật Viện chủ quản sự vụ quân sự cơ mật, phòng thủ vùng biên giới, cũng kiêm luôn Cấm quân, ngươi phải trợ giúp Trình tướng quân làm xong việc này.

 

Xu Mật Sứ khom người hành lễ: 

 

- Thần tuân chỉ.

 

Nói xong việc này, Xu Mật Sứ lại cùng với Cố Nguyên Bạch làm rõ thêm một số việc về binh phòng, biên bị, ngựa chiến. Triều đại Đại Hằng luôn thiếu nguồn cung cấp ngựa, ít kỵ binh, người thông thạo một tay cưỡi ngựa một tay có thể chơi tốt đao thương lại càng ít, hơn nữa trọng kỵ binh là không thể thiếu được, trọng kỵ binh chính là đao nhọn để mở đường.

 

Cố Nguyên Bạch nghe vậy lại cong môi cười, bí hiểm nói: 

 

- Triệu khanh, về chuyện ngựa Trẫm cảm thấy sẽ được giải quyết nhanh thôi.

 

Cố Nguyên Bạch nói xong, mỉm cười nhìn bộ dạng Xu Mật Sứ vò đầu bứt tai.

 

Sau khi thưởng thức bộ dạng cấp bách của Triệu đại nhân xong Cố Nguyên Bạch mới từ từ rời khỏi Xu Mật Viện. Xu Mật Sứ nhìn bóng dáng rời đi của Thánh Thượng, dở khóc dở cười mà nhìn những người xung quanh: 

 

- Trong lòng Thánh Thượng đã có kế hoạch hết rồi, chỉ là như thế nào cũng không chịu nói ra, chỉ bảo ta đợi, thật sự khiến trong lòng lão phu khó chịu như bị mèo cào.

 

Người xung quanh cười nói: 

 

- Trong lòng Thánh Thượng đã có dự tính rồi.

 

Cũng không phải không có khả năng, cho dù là Thánh Thượng nuôi quân hay huấn binh, cũng đều có chiều hướng muốn tranh giành thiên hạ ... So với lúc Tiên đế còn tại thế thì bây giờ bộ binh, kỵ binh, Xu Mật Viện ngày càng bận hơn, nhưng loại bận rộn này làm cho người ta có cảm giác quan trọng không thể thiếu được. 

 

Xu mật sứ nghĩ thầm, nếu như Đại Hằng thôn tính Tây Hạ, Mông Cổ, sau đó lại đánh chiếm dân tộc du mục trên thảo nguyên ... Vậy thật sự là quá sức.

 

Mà Cố Nguyên Bạch đã đi tới Chính Sự Đường.

 

Công việc ở Chính Sự Đường luôn nhiều và bận rộn, những đại thần này có khi còn muốn mang việc nước về nhà để xử lý, nhưng tất cả đều hết sức hài lòng, tuy bận rộn nhưng lại vui vẻ.

 

Trong cơ cấu nội bộ của cả Đại Hằng, chỉ có Chính Sự Đường và Xu Mật Viện là nhóm hạ thần được hưởng thụ đãi ngộ cao nhất, có thể thấy được từ những khâu nhỏ trong điều lệ, đồ ăn bọn họ ăn đều phong phú thịnh soạn, còn có trái cây rau dưa mới theo mùa, mùa nào có đặc sản mùa đó, lâu lâu còn có trà bánh do Thánh Thượng thưởng xuống. Nhà ăn ở nơi này cũng đã khiến cho những người khác ghen tị đến mức vách tường nứt vỡ.

 

Tất cả mọi người trong triều đình đều biết, người có thể tiến vào Chính Sự Đường cùng với Xu Mật Viện đều là người được Thánh Thượng coi trọng, chỉ cần có thể vào được hai nơi này thì về sau rất nhanh là có thể thăng chức, giống như vị Tể Phụ đại nhân trước đây, bởi vì Thánh Thượng coi trọng nên mới có thể trở thành cánh tay đắc lực của Đại Hằng.

 

Người mới tiến vào Hàn Lâm Viện hay nhân tài ở Lục Bộ đều muốn gọt nhọn đầu chen vào hai phủ này.

 

Sau khi Cố Nguyên Bạch thị sát ở Chính Sự Đường một lúc, y vẫn cảm thấy người ở nơi này hơi ít. Công việc chính vụ luôn bận rộn, những người này cũng cố hết sức xử lý. Nhóm hạ thần ở Chính Sự Đường đều vùi đầu trên bàn làm việc của mình mà xử lý chính sự, đây đều là những nhân tài xử lý chính vụ cho Cố Nguyên Bạch, cho nên hiền nhiên là y sẽ quý trọng bọn họ, cho nên vừa nhìn thấy bọn họ suốt ngày ghé đầu trên bàn đều sợ họ sẽ bị cột sống cổ.

 

Từ lúc hắn đi vào cho tới bây giờ, ngoại trừ nâng đầu hành lễ hắn một chút, thời gian còn lại đều cúi đầu xử lý công việc.

 

Cố Nguyên Bạch lo lắng nghĩ, cứ tiếp tục như thế thì không phải cột sống bị gãy thì cũng là hư mắt, như thế thì sao mà tiếp tục làm việc được?

 

- Chính Sự Đường còn thiếu bao nhiêu người?

 

Cố Nguyên Bạch hỏi.

 

Tham Chính Sứ cười khổ nói:

 

- Hồi bẩm Thánh Thượng, đương nhiên là càng nhiều người thì càng tốt ạ.

 

Cố Nguyên Bạch nhẹ vuốt cằm,

 

- Tân Trạng Nguyên có không ít, người bên Hàn Lâm Viện muốn vào Chính Sự Đường cũng ngày càng nhiều, còn có nhân tài ở Lục Bộ. Sau đó ngươi cùng các vị đại thần bàn bạc đưa ra một bản kế hoạch, rồi đưa cho Trẫm xem.

 

Tham Chính Sứ vui vẻ ra mặt:

 

- Đều kéo nhân tài về chỗ chúng ta?

 

Cố Nguyên Bạch cười nói: 

 

- Vậy cũng phải xem thử các vị đại nhân có đồng ý thả người cho ngươi hay không.

 

Trước khi rời đi, Cố Nguyên Bạch lại nói về vấn đề nghỉ ngơi của Chính Sự Đường một lần nữa, khi nào làm việc thì làm, lúc ăn cơm thì chỉ ăn cơm, ngủ thì ngủ thôi. Phải nghỉ ngơi tốt thì mới có tinh thần xử lý sự vụ, cũng không thể thiếu việc nghỉ trưa, cho dù chỉ nằm trên bàn nghỉ ngơi nửa tiếng thì cũng tốt hơn với việc không nghỉ.

 

- Các vị đều là cánh tay đắc lực của ta.

 

Cố Nguyên Bạch,

 

- Thân thể quan trọng hơn chính vụ.



 

Một đám người nghe như thế đều cảm động đến mức hận không thể cống hiến luôn thời gian ăn ngủ cho Thánh Thượng, tinh thần bừng bừng khí thế có thể dọa sợ người khác. Cố Nguyên Bạch thấy mình khuyên giải lại làm cho những người này như được tiêm máu gà càng hăng say hơn, không khỏi bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu rời khỏi Chính Sự Đường.

 

Còn nếu thật sự không được nữa thì để Thái Y viện kiểm tra thân thể định kỳ. Nếu bọn họ không muốn đứng lên hoạt động thì cùng lắm Cố Nguyên Bạch tổ chức cho quan lại của Đại Hằng một đại hội thể dục thể thao.

 

Trước cửa Chính Sự Đường có một cái ao, lục bình trải rộng nửa ao, nước đen thui, đã tháng này rồi mà lá sen vẫn chưa mọc.

 

Cố Nguyên Bạch xoa xoa ấn đường, nghiêng đầu hỏi:

 

- Xe ngựa đâu?

 

Vừa hỏi xong, đã có người dắt xe ngựa tới, thị vệ trưởng đỡ y lên xe, Điền Phúc Sinh đợi ở bên ngoài, thả màn cửa xe xuống, ngăn mặt trời chói chang bên ngoài không chiếu tới Thánh Thượng.

 

Cố Nguyên Bạch cởi quần bôi thuốc, lòng bàn tay vuốt chỗ làn da non mịn lại thở dài một hơi. Thời điểm y sửa sang xong xuôi lại quần áo thì cũng đã tới trước cửa của Hàn Lâm Viện.

 

Trong Hàn Lâm Viện, Chử Vệ đang đánh cờ với Khổng Dịch Lâm.

 

Hai người này một là Tân Trạng Nguyên, một là Tân Bảng Nhãn[3]. Lúc này có rất nhiều người đang vây xung quanh đó xem náo nhiệt, có Thứ Cát Sĩ vừa mới vào Hàn Viện Lâm, hay là quan chức lớn tuổi đang chậm rãi uống trà.

 

Hai người chơi cờ hết sức chăm chú, Thường Ngọc Ngôn đứng ở một bên, hai tay để sau lưng, dáng vẻ nghiêm túc mà nhìn bàn cờ.

 

Cố Nguyên Bạch đứng ở bên cạnh xem đánh cờ, mấy vị học sĩ trẻ tuổi đứng bên cạnh tùy ý nhìn thoáng qua y. Chỉ liếc mắt một cái liền dừng lại, sau đó vội vàng dời tầm mắt, cũng không dám ... nhìn nữa.

 

Vị công tử này từ đây tới? So với Chử đại nhân của Hàn Lâm Viện bọn hắn còn đẹp hơn.

 

Người bên trong vây quanh xem đánh cờ, còn tinh thần người bên ngoài đã không còn tập trung. Khí chất cả người Cố Nguyên Bạch cao quý, nhất cử nhất động bất phàm, mặc dù hơi thở lúc này của hắn ôn hòa nhưng cũng không có ai có gan nhìn tới.

 

Người có thể tùy ý tiến vào Hàn Lâm Viện có thể có mấy người chứ?

 

Thị vệ trưởng được phân công canh giữ ở trước cửa, sau đó lại được phân đi theo Thánh Thượng. Thị vệ trưởng sợ những người này va chạm vào Thánh Thượng, không dấu vết mà đứng ở bên cạnh bảo vệ, Cố Nguyên Bạch nhận ra, không khỏi nghiêng đầu mỉm cười tán thưởng với thị vệ trưởng trung thành và tận tâm này.

 

Khuôn mặt oai hùng bất phàm của thị vệ trưởng "bùm" một cái đỏ lên, thân mình lại càng thẳng tắp, không dám buông lỏng chút nào.

 

Bên ngoài im lặng, Thang Miễn đang bưng trà đi tới phía bên này liếc mắt một cái thì thấy Thánh Thượng tới. Hai mắt hắn trừng lớn, chén trà trong tay đột nhiên rơi xuống đất, phát ra âm thanh đổ bể to.

 

- Thánh Thượng?

-----

[1]: Theo quan chế nhà Đường, Tam Tỉnh bao gồm ba cơ quan khác nhau phân chia quyền lực hành chính và tư pháp.

  • Thượng thư tỉnh: là cơ quan hành chính tối cao, chưởng lãnh bá quan trong triều, nắm giữ quyền hành chính cao nhất dưới hoàng đế, thay mặt hoàng đế thi hành quyền quản lý hành chính, trực tiếp quản lý lục bộ thượng thư.
  • Trung thư tỉnh: là cơ quan quyết định chính sách, phụ trách thảo luận, soạn thảo, ban hành chiếu lệnh của Hoàng đế.
  • Môn hạ tỉnh: là cơ quan thẩm định, phụ trách thẩm định, xem xét các chính sách của Trung thư tỉnh.

Bình thường, trưởng quan ba tỉnh cùng làm việc, định kỳ họp tại Môn Hạ tỉnh, tạo thành Chính sự đường. Bắt đầu từ đời Đường Cao Tông, niên hiệu Vũ Đức, Trung thư Môn hạ hai tỉnh cùng quyết định quốc gia đại sự, tạo thành Chính sự đường, đặt tại Môn hạ tỉnh. - Nguồn wikipedia


[2]: Xu Mật viện, còn đọc là Khu Mật viện (tiếng Trung: 樞密院; nghĩa đen: "Viện Cơ mật"), là cơ quan chính quyền trung ương chịu trách nhiệm về lực lượng quân sự của nhà nước trong thời kỳ Ngũ Đại Thập Quốc, nhà Liêu, nhà Tống và nhà Nguyên. Đứng đầu Xu mật viện là Xu mật sứ (tiếng Trung: 樞密使). - Nguồn wikipedia

back top