Một tiếng kêu này làm cho cả Hàn Lâm Viện ồn ào lên, Chử Vệ và Khổng Dịch Lâm đang ngồi chơi cờ ngẩng đầu lên liền thấy ý cười trong suốt của Thánh Thượng, vội vàng ném quân cờ đi, cùng với đồng nghiệp hành lễ với Thánh Thượng.
Không Dịch Lâm cúi thấp đầu, cung kính hành lễ. Sau đó nghe được âm thanh ôn hòa của Thánh Thượng nói:
- Đều đứng dậy đi.
Mới theo mọi người đứng lên.
Nhưng dù hắn đang cúi đầu thì chiều cao của hắn cũng rất dễ thấy. Cố Nguyên Bạch liếc nhìn mọi người một lần, đi tới chỗ bàn cờ ngồi xuống vị trí lúc nãy của Khổng Dịch Lâm, cười nói:
- Nước cờ không tồi.
Chử Vệ biện giải:
- Chút tài mọn thôi ạ.
- Chút tài mọn?
Cố Nguyên Bạch bật cười,
- Được rồi, Trẫm thấy nước cờ của Trạng Nguyên lang và Bảng Nhãn lang như thế này sao có thể là chút tài mọn được?
Chử Vệ sửng sốt.
Cố Nguyên Bạch chỉ vào vị trí đối diện, nói:
- Ngồi xuống đi, Trẫm đi nước cờ tiếp theo với Trạng Nguyên lang.
Chử Vệ ngồi xuống, Cố Nguyên Bạch nhìn một vòng xung quanh, nói:
- Trừ Bảng Nhãn lang còn lại đều lui đi.
Mọi người chắp tay trả lời "Vâng", sau đó vội vàng tản ra. Chờ tới lúc không còn ai, Khổng Dịch Lâm mới thấp giọng nói:
- Không biết Thánh Thượng có gì phân phó.
Cố Nguyên Bạch nhướng mày, từ từ nói:
- Bàn cờ này đã đi được một nửa, một nửa còn lại do Trẫm chơi, nhưng vẫn phải nhờ Bảng Nhãn lang làm quân sư.
Điền Phúc Sinh mang một cái ghế dựa lại cho Khổng Dịch Lâm, hắn ta cảm ơn sau đó mới ngồi ở bên cạnh Hoàng đế.
Đều nói chơi cờ có thể nhìn ra tính cách của một người. Trong nửa ván cờ còn lại, Khổng Dịch Lâm thoạt nhìn trầm ổn nhưng lại không theo lẽ thường, thời cơ và nguy cơ đều quan trọng, chỉ cần đi sai một bước thì sẽ thua cả bàn cờ. Diện mạo của hắn ta thành thật tính cách trầm mặc, nhưng từ bàn cờ này có thể nhìn ra, Khổng Dịch Lâm tuyệt đối không phải là người có tính cách giống với vẻ ngoài điệu thấp của hắn ta, con người hắn ta tràn đầy ý muốn làm người đứng đầu, hơn nữa còn có can đảm, thậm chí có vài phần "hiếu thắng" trong lúc làm việc.
Điều này không có nghĩa là đang nói hắn ta làm việc không ổn định, mà ngược lại, Khổng Dịch Lâm là một người cực kỳ lý trí sáng suốt, hắn ta luôn thận trọng tiến hành đánh cuộc từng bước một.
So với Khổng Dịch Lâm, cách đánh cờ của Chử Vệ cũng biến hóa rất nhiều, ngoài mặt thì giống như tất cả đường đều bị chặn lại, nhưng con dao nhọn muốn lộ ra mũi nhọn sắc bén của nó rồi. Cố Nguyên Bạch nhìn bàn cờ đang đối chọi gay gắt như thế thì không nhịn được mà ngứa tay, lấy quân cờ màu đen lưu loát rõ ràng mà hạ xuống một đường chết.
Chử Vệ rất nhanh hạ quân cờ trắng đi theo.
Thời điểm Cố Nguyên Bạch chơi cờ sẽ không do dự, cho tới bây giờ đều là y đi một bước xem mười bước, nhiều lần tốc độ hạ quân cờ xuống đều rất nhanh mà tàn nhẫn. Nhìn qua giống như y đã có dự tính trong lòng rồi, cực kỳ tự tin, phương thức chơi cờ gọn gàng lưu loát như thế, phần lớn sẽ buộc đối thủ tự hỗn loạn trận tuyến.
Khóe môi Chử Vệ càng lúc càng thẳng, thời gian do dự hạ nước cờ cũng càng lúc càng lâu. Lúc hắn ta đang không biết nên đi nước cờ nào thì Khổng Dịch Lâm ở bên cạnh đột nhiên nói:
- Ở đây.
Tay hắn ta chỉ vào một chỗ trống cạnh quân cờ màu đen của Cố Nguyên Bạch trên bàn cờ.
Lông mày đang cau lại giãn ra, Chử Vệ cẩn thận mà nói với Khổng Dịch Lâm:
- Đa tạ.
Đầu ngón tay hắn nắm lấy quân cờ màu trắng, nhẹ nhàng đặt ở chỗ trống kia.
Quân cờ đặt xuống, đột nhiên Cố Nguyên Bạch nở nụ cười, một lát sau, khóe môi Khổng Dịch Lâm khẽ nhếch lên, không nhịn được lộ ra một chút ý cười.
- Chử khanh, Bảng Nhãn Lang là quân sư của Trẫm.
Đầu ngón tay của y kẹp lấy quân cờ màu đen, cười nói:
- Cái này gọi là tự chui đầu vào lưới, con cừu tự đưa mình vào miệng hổ.
Vứa dứt lời, cờ trong tay y hạ xuống, thế cục vốn đang ngang sức ngang tài trong nháy mắt đã nghiêng về phía Cố Nguyên Bạch, tiếp theo không cần chơi nữa, thắng thua đã định rồi.
- Hóa ra chỗ kia là Thánh Thượng cố ý chừa ra một vị trí cho thần.
Chử Vệ hiểu rõ, thở dài nói:
- Thánh Thượng nói đúng, Khổng biên tu[4] là quân sư của Thánh Thượng thế nhưng ta lại dễ dàng tin tưởng như thế.
Khổng Dịch Lâm nói:
- Là do kì nghệ của Thánh Thượng cao.
Cố Nguyên Bạch nghe vậy ngẩng đầu nhìn, vừa lúc nhìn thấy rõ ràng màu mắt của Khổng Dịch Lâm. Dòng máu lai Tây Hạ, màu mắt của Khổng Dịch Lâm không giống người nước Đại Hằng, nhưng màu của con ngươi lại rất đẹp, màu nâu nhạt, tuy rằng so với người thường thì nhạt hơn một chút, nhưng ít ra cũng không làm cho người khác kinh ngạc.
Còn chưa nói tới, Cố Nguyên Bạch từ thế cờ trên bàn nhìn ra được tính tình này của Khổng Dịch Lâm cho dù ở quan trường hay ở chiến trường thì cũng đều không thích hợp, hắn ta luôn làm việc không thể lẽ thường, cái này không thể được.
Nhưng tài năng của Khổng Dịch Lâm cũng không thể không sử dụng ... Cố Nguyên Bạch chợt nhớ tới ban quản lý.
Nếu so sánh với Chử Vệ thì Khổng Dịch Lâm thích hợp với ban quản lý hơn, mà ban quản lý vốn là tổ chức âm thầm giám sát hoạt động để chuyển lên cấp trên.
Chỉ là sự trung thành của Khổng Dịch Lâm và thái độ của hắn ta với Đại Hằng, điều này còn cần bàn bạc lại.
Cố Nguyên Bạch buông quân cờ đứng dậy, Chử Vệ và Khổng Dịch Lâm đợi ở phía sau y, tới lúc tiễn Thánh Thượng đi rồi nhưng hai người vẫn còn đứng cách đó không xa nhìn bóng dáng Thánh Thượng.
Cố Nguyên Bạch lên xe ngựa, lúc màn xe sắp hạ xuống, Khổng Dịch Lâm bỗng nhiên di chuyển. Hắn ta nâng áo bào, bước nhanh tới bên xe ngựa, thị vệ đưa đao ra ngăn hắn đứng ở cách đó không xa, Khổng Dịch Lâm lớn tiếng nói:
- Bẩm Bệ hạ, Thần có việc thượng tấu!
Cố Nguyên Bạch nhíu nhíu mày, xốc màn xe lên nói:
- Để hắn đến đây.
Khổng Dịch Lâm chạy nhanh tới, hô hấp nặng nề, giống như một ngọn núi trùng điệp che mất ánh sáng trước mặt Cố Nguyên Bạch.
Hắn ta rất kích động, thậm chí còn dám nâng mắt nhìn thẳng vào, kích động như thế, hoàn toàn khác với bộ dạng điệu thấp trầm ổn thường ngày:
- Thánh Thượng ...
Thoạt nhìn Khổng Dịch Lâm rất khẩn trương, yết hầu chuyển động lên xuống liên tục. Cố Nguyên Bạch nghĩ có khi hắn ta quá khẩn trương đến không nói nên lời thì lại nghe hắn kiên định nói:
- Không dối gạt gì Thánh Thượng, trên người thần có lai dòng máu của người Tây Hạ.
Cố Nguyên Bạch sửng sốt, sau đó sắc mặt thong dong nói:
-Trẫm biết.
Khổng Dịch Lâm khẽ mím môi, thấp giọng nói:
- Thánh Thượng yên tâm để thần ở trong triều sao?
Cố Nguyên Bạch không tức giận mà hỏi lại:
- Chẳng lẽ Trẫm không có lúc dung nhân độ lượng sao?
-------
[3]:bảng nhãn (tên gọi thời khoa cử. Hai đời nhà Minh, Thanh gọi người đứng nhì trong kỳ thi Điện thí - tức là kỳ thi cuối cùng do nhà vua chủ trì)
[4]: Biên tu là sử quan thời xưa. Tu soạn, Biên tu, Kiểm thảo đều coi về việc phiên duyệt thư tịch, và kiểm duyệt từ hàn.