Ta dựa vào mỹ nhan để ổn định thiên hạ

Chương 42

 

Tiết Viễn thì muốn lấy nghiên mực đập chết tên Chử Vệ, thế nhưng lỡ đập chết thật thì sợ là tiểu hoàng đế sẽ giận.

 

Tiểu hoàng đế giận thì cũng không có gì đáng sợ, Tiết Viễn chỉ còn thở thì chẳng có gì mà hắn không dám làm cả. Thủ đoạn tiểu hoàng đế dùng để trừng phạt hắn dù là hành hình hay là hành hạ thế nào thì hắn cũng chịu được.

 

Điều duy nhất hắn không chịu được là sự bực mình.

 

Thế nhưng chính Tiết Viễn không sợ gì ấy lại không muốn thấy tiểu hoàng đế giận mình. Tiểu hoàng đế cũng chẳng hòa hảo với hắn được mấy lần. Vốn Tiết Viễn cũng chẳng thấy gì, nhưng bây giờ nghĩ lại, sao tiểu hoàng đế hòa hảo với cả con người khỉ gió kia mà hắn thì lại không được như vậy?

 

Hắn đi đến Hàn Lâm Viện. Suốt dọc đường đi, hắn cứ mải nghĩ tại sao tiểu hoàng đế lại không cười với mình.

 

Cố Nguyên Bạch mà cười với hắn một cái thôi thì đừng nói là đi tắm cho ngựa, đi dọn phân cho ngựa cũng không có vấn đề gì. Sắc mặt Cố Nguyên Bạch tốt hơn chút thôi, hắn ngâm trong nước cả ngày cũng được.

 

Càng là thứ không có được thì lại càng muốn, Tiết Viễn rất đê tiện, hắn không thích mình bị phân biệt đối xử. Tiểu hoàng đế càng lạnh lùng với hắn, phạt hắn càng nặng thì bây giờ hắn lại càng muốn tiểu hoàng đế đối xử tốt với hắn hòa nhã hơn.

 

Sự đê tiện ngấm vào xương máu luôn rồi.

 

Khi Tiết Viễn cầm hai chiếc nghiên mực đi đến Hàn Lâm Viện, Chử Vệ và Khổng Dịch Lâm nghe tin được hoàng thượng ban thưởng nên vội vàng đi ra thì nhìn thấy Tiết Viễn.

 

Khổng Dịch Lâm không biết Tiết Viễn nhưng Chử Vệ nhìn thấy Tiết Viễn là sắc mặt lạnh hẳn đi, hắn ta thậm chí còn chẳng thèm che giấu sự ghét bỏ trên mặt mình.

 

- Vị này là?

 

Khổng Dịch Lâm bước lên trước, đưa hai tay lên hành lễ, hỏi.

 

Tiết Viễn cười rất thân thiện.

 

- Vị này là Khổng biên tu mà thánh thượng nói sao?

 

Không Dịch Lâm gật đầu, hắn ta nhìn xuống dưới, ánh mắt dừng lại trên chiếc hộp gỗ tinh xảo trong tay Tiết Viễn.

 

Chử Vệ đi lên trước, mặt không biểu cảm, hắn ta cũng đưa tay lên hành lễ, nói.

 

- Làm phiền Tiết thị vệ phải đi một chuyến rồi.

 

- làm việc giúp thánh thượng thì có gì mà phiền chứ?

 

Tiết Vễn cười giả tạo, nói.

 

- Đều là chuyện thần nên làm cho thánh thượng thôi.

 

Khổng Dịch Lâm dường như không nhìn ra điều gì đó sai sai giữa hai người bọn họ.

 

- Tiết thị vệ, không biết thánh thượng thưởng cho ta vật gì?

 

Tiết Viễn ném hai hộp gỗ vào lòng hắn ta.

 

- Nghiên mực.

 

Khổng Dịch Lâm cười.

 

- Đa tạ thánh thượng ban thưởng.

 

Chử Vệ nhìn chiếc hộp gỗ trong tay Khổng Dịch Lâm, hắn ta cũng cười.

 

Nụ cười này theo Tiết Viễn thấy thì là bằng chứng hắn ta có ý đồ với hoàng thượng. Tiết Viễn không cười nữa, hắn nhìn Chử Vệ một cách lạnh lùng, cố nén lại sát khí, xoay người rời đi. Chử Vệ cũng nhìn bóng lưng của hắn với vẻ căm ghét, hai người họ đúng là rất ghét nhau.

 

Lúc Tiết Viễn đi về tẩm cung của hoàng thượng sắc mặt vẫn có chút khó coi.

 

Suốt dọc đường đi đến tẩm cung mặt hắn đều không được tươi tỉnh. “Hậu lễ” đang nằm trong lòng hắn tự dưng nhảy ra, nó bay nhảy khắp nơi cực nhanh.

 

Tiết Viễn rất bất ngờ, cau mày , bực tức đuổi theo “hậu lễ”.

 

Cung nữ đang hầu hạ trong điện tự dưng thấy cái gì đó mềm mềm dưới chân mình. Nàng ta cúi đầu xuống nhìn thì mặt biến sắc, thét lên kinh hãi.

 

Con động vật nhỏ ở dưới chân bị giật mình bởi tiếng thét, nó cũng hoang mang chạy loanh quanh khắp. Các cung nữ trong điện liên tục sợ đến mức mặt trắng bệch, run lên cầm cập, vị trí đứng của bọn họ cũng lộn xộn hết lên.

 

Điền Phúc Sinh hét lớn.

 

- Làm cái gì đấy!

 

Có cung nữ mếu máo bảo.

 

- Tổng quản, ở đây có chuột.

 

Người hầu ở trong cung, đặc biệt là người hầu bên hoàng thượng đã làm gì thấy mấy thứ này?

 

Cố Nguyên Bạch vẫn bình tĩnh dùng bữa, dặn các thị vệ bắt con chuột lại. Phần lớn các cô nương đều sợ mấy thứ này, còn không bắt lại nữa là có mấy nàng sắp khóc rồi đấy.

 

Các thị vệ vội vàng chạy tứ phía, cảnh trong điện rất hỗn loạn. Cố Nguyên Bạch nghe thấy tiếng “chít chít”. Hắn ngơ ra một chút, bỏ đũa xuống, cúi đầu nhìn xuống dưới bàn, hắn nhìn vào một đôi mắt đen láy to bằng hai hạt đậu.

 

- Nhóc con.

 

Cố Nguyên Bạch đưa tay ra, cười bảo.

 

- Ngươi trốn giỏi đấy.

 

Mọi người trong điện đều không dám đến gần hoàng thượng.

 

Chú chuột nhỏ có lông màu xám, nó ngửi ngửi mùi trên người Cố Nguyên Bạch, chắc là do trên tay hắn có mùi thức ăn nên nó ngửi rồi bò lên tay hắn luôn.

 

Cố Nguyên Bạch nâng tay lên, vuốt ve bộ lông chú chuột. Bộ lông mượt mà sạch sẽ, béo mập, nhìn là biết chú là chuột nuôi làm thú cưng.

 

back top