Ta dựa vào mỹ nhan để ổn định thiên hạ

Chương 43

 

Điền Phúc Sinh nhìn thấy thứ trên tay hoàng thượng, ông ta giãy nảy lên.

 

- Thánh thượng!

 

Mấy thị vệ đang bắt chuột ngẩng đầu lên nhìn, họ cũng giật thót. Thị vệ trưởng vội vàng tiến về trước, bảo.

 

- Thánh thượng, thần sẽ bắt nó đi ngay.

 

- Không cần.

 

Cố Nguyên Bạch đặt chú chuột lên bàn, dùng đũa gắp một miếng thịt đặt trước mặt chú. Nhìn chú chuột gặm hết miếng thịt, hắn thong thả dùng đầu ngón tay lướt theo bộ lông suôn mượt của chú.

 

- Một chú nhóc thôi mà, sờ thích tay lắm.

 

Điền Phúc Sinh nhìn chú chuột cũng không có vẻ sẽ cắn thánh thượng mới nghiêm túc lại chỉnh đốn cung nữ, thị vệ trong điện. Các cung nữ lau nước mắt đi, thu sự sợ hãi lại, ngoan ngoãn đứng về vị trí của mình.

 

Đang ăn thì Tiết Viễn đi vào. Hắn nhìn chú chuột đang gặm thịt trên bàn, nhướng mày một cái, “thì ra nó ở đây.”.

 

Cố Nguyên Bạch thấy hắn đi vào.

 

- Đưa đồ qua đó rồi hả?

 

Tiết Viễn nói.

 

- Vâng.

 

Cố Nguyên Bạch định hỏi hắn có gặp Chử Vệ không nhưng cuối cùng vẫn thôi, hắn lười không muốn hỏi. Vậy nên hắn gật đầu, bảo Tiết Viễn đứng sang một bên.

 

Tiết Viễn không làm theo ngay mà nói.

 

- Thánh thượng, con vật này là vật nuôi của thần.

 

Cố Nguyên Bạch nghe xong thì ngừng tay lại, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

 

- Vật nuôi của Tiết thị vệ sao?

 

Tiết Viễn gật đầu.

 

- Thần nghĩ cái đồ vô lương tâm kia ở một mình trong cung rất cô đơn nên đưa vật nuôi kia đến chơi với cái đồ vô lương tâm kia.”

 

Đồ vô lương tâm? Cố Nguyên Bạch thấy lạ.

 

- Đồ vô lương tâm là ai thế?

 

- Là con Hãn Huyết Bảo Mã của thánh thượng.

 

Tiết Viễn nghiêm túc bảo.

 

- Con ngựa đó vô lương tâm lắm, mỗi lần thần cho nó ăn, tắm cho nó, nó đều rất không nể mặt, còn định giơ móng lên đạp thần nữa.

 

Cố Nguyên Bạch bị cảnh anh ta chọc cười,

 

- Con ngựa đó tên là Hồng Vân.

 

Tiết Viễn có chút bất ngờ.

 

-Thần nhớ rồi ạ.

 

Cố Nguyên Bạch vuốt ve chú chuột, nói.

 

- Nó tên là gì?

 

Tiết Viễn nói.

 

- Thần vẫn chưa đặt tên cho nó.

 

Cố Nguyên Bạch thấy chú chuột ăn hết thịt rồi, hắn nhấc nó lên, ném về phía Tiết Viễn.

 

- Nếu là mang về cho Hồng Vân chơi thì mang qua cho Hồng Vân đi.

 

Tiết Viễn bắt được chú chuột, hỏi.

 

- Thánh thượng không thích nó sao?

 

Thánh thượng đang cầm khăn lau tay, hình thêu tinh xảo trên khăn tay cũng không đẹp bằng tay hắn, hắn nghe vậy thì liếc Tiết Viễn một cái.

 

- So với con chuột này, trẫm thích con sói mà Tiết thị vệ nuôi trong phủ hơn.

 

Tiết Viễn nói.

 

- Thánh thượng, sói cắn người đấy.

 

Thánh thượng không sợ, nói như không có gì.

 

- Tẩn cho vài trận, cho chịu đói mấy bữa là sẽ nghe lười thôi.

 

Tiết Viễn mỉm cười.

 

- Thánh thượng nói chí phải.

 

Đồ ăn được cung nhân dọn đi, Cố Nguyên Bạch đưa người ra ngoài đi bộ để tiêu cơm. Hắn đi phía trước, hôm nay hắn mặc một bộ thường phục màu hơi thẫm, trong lúc di chuyển, hoa văn chìm sẽ thoắt ẩn thoắt hiện. Màu sẫm làm da trông trắng hơn, cổ tay và cổ, càng nhìn càng thấy trắng.

 

Tiết Viễn đi theo sau, nhìn bóng lưng hắn rồi lại nhìn chú chuột trong lòng mình.

 

- Cái thứ vô dụng.

 

Trong lời nói của hắn có một chút ghét bỏ.

 

- Có mỗi chuyện thu hút người ta thôi mà cũng không làm được.

 

Chú chuột nhỏ chớp chớp đôi mắt đen láy, to bằng hai hạt đầu, chẳng thèm nghe lời của Tiết Viễn.

 

Ngự hoa viên bây giờ đầy màu sắc, các loại hoa cỏ nở rộ, làm người ta hoa cả mắt. Cố Nguyên Bạch đi bộ một cách chậm rãi một hồi, cuối cùng hắn dừng lại dưới một tán cây xum xuê.

 

Điền Phúc Sinh nhìn xung quanh, tự dưng chỉ lên trên cây cười, nói.

 

- Thánh thượng, người nhìn kia.

 

Cố Nguyên Bạch ngẩng đầu lên nhìn, thấy trên tán cây, chỗ bị lá cây che mất có một góc của chiếc diều màu vàng lộ ra, Điền Phúc Sinh cười.

 

- Cái diều này trông cũng cũ rồi, chắc là cung phi của tiên đế làm mắc trên đó.

 

Cố Nguyên Bạch chỉ nhìn nó hơi lâu thôi, Tiết Viễn đã đi lên trước.

 

- Thánh thượng, thần lấy nó xuống nhé?

 

Bây giờ hắn phải quan sát rất kĩ sắc mặt của Cố Nguyên Bạch, như là bị thuần phục rồi vậy. Cố Nguyên Bạch biết hắn không dễ bị thuần phục như vậy, nhưng trên thực tế, Cố Nguyên Bạch khá hài lòng với thái độ của Tiết Viễn.

 

Làm mong muốn chinh phục của người ta được thỏa mãn.

 

Cố Nguyên Bạch gật đầu, Tiết Viễn ngẩng đầu lên nhìn cây rồi ném con chuột xuống đất, đạp mạnh một cái đã nhảy lên trên cây rồi.

 

Hắn rất cao, tay chân đều dài, sức hắn khỏe đến mức có chút bất bình thường, chỉ vài cái thôi đã leo lên được đến cành cây đủ để với lấy chiếc diều. Cả quá trình hắn làm trông rất nhẹ nhàng, không khó khăn gì cả.

 

Nhưng người xung quanh thấy hắn như vậy thì dám chắc Tiết Viễn sẽ không sao cả. Thế nhưng Tiết Viễn lúc leo lên thì đơn giản, lúc xuống thì lại không cẩn thận, nhảy xuống bên cạnh hoàng thượng. Có một người xuất hiện đột ngột bên cạnh mình, Cố Nguyên Bạch lùi về sau theo bản năng, mất thăng bằng, Tiết Viễn cũng nghiêng người theo Cố Nguyên Bạch.

 

Phần lưng bị đụng vào cây, Cố Nguyên Bạch bị Tiết Viễn ép lên cây, hai tay Tiết Viễn cố chống lên cây để không đè vào người hoàng thượng, lấy lại được thăng bằn rồi hắn mới xin lỗi.

 

- Thánh thượng, hình như thần giẫm phải một hòn đá nên đứng không được vững.

 

Hơi thở nóng ấm phả vào người Cố Nguyên Bạch, thánh thượng long thể quý giá bị hơi nóng trên người Tiết Viễn làm đỏ cả làn da trắng bóc. Thánh thượng thực sự đẹp rất tinh tế, khoảng cách gần như vậy mà da trên mặt cứ như những đám mây vậy, nhìn như cho vào miệng là tan.

 

Cố Nguyên Bạch ngẩng đầu, da phần cổ căng lên, cau mày, nói với vẻ không được kiên nhẫn.

 

- Lùi ra sau.

 

Tiết Viễn đang định lùi ra sau thì thấy bên cạnh có một đống ong đang xông đến. Mặt hắn biến sắc, lập tức giấu đầu hoàng thượng vào trong lồng ngực mình, tự hắn cũng cúi đầu xuống, vùi mặt mình trong đống tóc tơ của hoàng thượng.

 

- Đâu ra lắm ong thế!

 

Điền Phúc Sinh kinh hãi hỏi.

 

- Không hay rồi, mau hộ giá!

 

Thị vệ trưởng mặt cũng biến sắc.

 

- Công công, đằng sau có người không cẩn thận đụng vào tổ ong.

 

Mọi người đều chạy về phía Cố Nguyên Bạch, vây chỗ đó lại. Cố Nguyên Bạch nhướng mày, mặt xám xịt, mặt vùi trong lòng Tiết Viễn.

 

Hơi nóng truyền đến từ lồng ngực Tiết Viễn, Cố Nguyên Bạch thầm nghĩ người này ăn gì mà sao người nóng như cái lò lửa vậy.

 

- Bên ngoài thế nào?

 

Cố Nguyên Bạch nói với giọng rất trầm.

 

- Ai đã đụng vào thế?

 

Tiết Viễn cau mày, giữ chặt tiểu hoàng đế.

 

- Đừng nói gì cả.

 

Cố Nguyên Bạch đầu nổi cả gân xanh, Tiết Viễn như biết được hắn đang giận nên nhìn xung quanh một vòng. Hắn nhìn thấy một bụi cỏ rồi ôm Cố Nguyên Bạch lăn một vòng, trốn được đàn ong ở chỗ đó.

 

Khi Cố Nguyên Bạch hoàn hồn lại thì xung quanh đã không còn tiếng ong nữa rồi.

 

Hắn đứng lên nhìn, trên mảnh đất bên ngoài bụi cỏ toàn là những người bị ong đốt đang chạy tán loạn. Ong ở thời cổ đại hoang dã hơi bây giờ nhiều, đụng vào một chút thôi là nó sẽ đốt liên tục, thấy người là đốt, rất độc. Nói không chừng cung nhân nào đó bất cẩn động phải tổ ong một chút thôi đã làm thành như thế này rồi.

 

Tiết Viễn đứng bên cạnh tiểu hoàng đế, hỏi.

 

- Thành thượng ngài đốt hương gì vậy, sao đến tóc cũng thơm thế?

 

Cố Nguyên Bạch chăm chú nhìn tình hình bên kia, rất chăm chú nên không nghe rõ.

 

- Hả?

 

Tiết Viễn không lặp lại nữa, hắn thấy một con ong đang ở đậu trên phiến lá, hắn vội vàng ôm eo tiểu hoàng đế, ôm cả người hắn vào trong lòng mình rồi nhanh chóng lùi về sau.

 

Cố Nguyên Bạch chóng mặt hoa mắt, đến khi bình tĩnh lại thì Tiết Viễn đã đang ở sau lưng hắn nói gì đó linh tinh rồi.

 

- Thánh thượng, lần trước ngài mắng thần hỗn xược, thần thấy đó không phải là hỗn xược, thần vẫn hơi ấm ức.

 

Tay Tiết Viễn không động đậy, vẫn đặt trên eo tiểu hoàng đế rồi nhẹ nhàng bảo.

 

- Thánh thượng, thế này mới gọi là hỗn xược này.

 

“Đã hiểu chưa?”

 

“Nếu sau này có người nam nhân nào dám làm như vậy với ngươi thì mới là hỗn với ngươi.”

 

“Ví dụ như tên Chử Vệ kia là có thể đưa đi chém đầu rồi.”

 

Thế nhưng bị hắn đụng vào thì khác.

 

Tiết Viễn có thích nam nhân đâu, vậy nên động tác như vậy hắn làm thì không sao cả.

 

back top