Tật Xấu Nuông Chiều (Truyện Chữ)

Chap 1

 

Chương 1: Trả thi thể của em ấy cho em

“Anh cả, đưa thi thể của Tiểu Tự cho em đi, nếu em ấy đã lấy em, thì nên chôn ở nhà em.”

Hạ Chước mặc một bộ vest đen tuyền, tay cầm bông hoa hồng trắng tươi mới, vải vóc đắt đỏ trước ngực phác họa ra đường nét cơ ngực hình vuông lúc đi lại.

Lúc đi xuyên qua đại sảnh chật kín người, cửa sổ thủy tinh hai bên phản chiếu viền cằm lạnh lùng gầy gò của anh, giống như thiên nga đen lạc mất bạn đời trong hồ nước tĩnh lặng bị sương mù bao phủ, tao nhã nhưng sa sút tinh thần.

Lúc này, người đang nằm trong quan tài long não ở đại sảnh kia, quả thật là người yêu kết hôn với anh ba năm, Quý Đình Tự.

Nửa tháng trước, Quý Đình Tự nghỉ phép hơn nửa năm bỗng bị phái đến chiến khu Sust để thu thập tin tức, bảy ngày trước đã hy sinh tại chiến trường.

Từ lúc tin cái chết của cậu truyền tới, đến khi thi thể được đưa về nước, đều do anh trai cậu Quý Thính Lan toàn quyền phụ trách, mà Quý Thính Lan lại không cho phép Hạ Chước đến thăm viếng.

Ngay cả bây giờ, anh là chồng nhưng muốn phúng viếng vợ của mình mà cũng bị từ chối ngoài cửa.

“Cút ra ngoài cho tôi!”

Ấm trà đựng đầy nước bị ném ra từ trong linh đường theo tiếng quát của Quý Thính Lan, xông thẳng về phía đầu Hạ Chước, “cốp” một tiếng đập lên đầu anh rồi tan tành, nháy mắt máu đỏ sẫm trào ra, từng giọt nhỏ xuống.

Mặt Hạ Chước không có cảm xúc chỉ hơi nhíu mày, ngước mắt tiếp tục bước vào trong.

Linh đường rộng lớn vốn bị phóng viên vây chật tới mức nước chảy không lọt, nhưng bây giờ giữa đường lại được nhường ra một lối giống như Moses chia cắt biển.

Gia chủ họ Hạ trẻ tuổi bước lên trên cùng, hai hàng vệ sĩ được huấn luyện đi theo phía sau, trên cánh tay đều quấn vải đen phúng viếng.

Đi mãi đến trước rải cảnh giới Quý Thính Lan đặc biệt dùng để chặn anh, Hạ Chước rũ mắt liếc nhìn dải băng thùng rỗng kêu to ở ngang hông, hờ hững nói: “Anh cả, cho em vào trong đi, anh biết cái này không cản được em.”

Quý Thính Lan tức không chịu được: “Tiểu Tự đã chết rồi, cậu còn không tha cho em ấy sao?!”

“Em không phải muốn cướp, em chỉ muốn nhìn em ấy một cái, chỉ một cái thôi. Em không tin em ấy đã chết, lúc em ấy đi rõ ràng vẫn yên ổn, còn nói lần sau trở về có lời muốn nói với em, không thể nào chết một cách im hơi lặng tiếng như vậy.”

Nhiệm vụ của Quý Đình Tự cấp bách, không kịp tạm biệt người nhà, chỉ nói một câu với Hạ Chước: “Đợi em về, em có lời muốn nói với anh.”

Còn phá lệ lần đầu lộ ra hai cái tai mèo nhỏ trên đỉnh đầu cho anh sờ.

Lúc đó Hạ Chước vô cùng vui mừng, tưởng rằng hôn nhân ba năm chỉ tồn tại trên danh nghĩa cuối cùng cũng khiến mèo con ngang bướng khó thuần phục này đã biết cách chịu thua, cúi đầu với anh rồi. Anh thậm chí còn dày công chuẩn bị chuyến du thuyền và bữa tối dưới ánh nến, dù sao ngày Quý Đình Tự trở về là lễ kỷ niệm ba năm ngày cưới của họ.

Nhưng anh chưa đợi được câu nói kia, lại đợi được tin cái chết của người yêu.

Quý Thính Lan kiên quyết không đồng ý: “Cậu còn không ra ngoài, tôi sẽ báo cảnh sát! Chú Vương, đi gọi bảo vệ!”

“Không cần đi, người của anh không vào được đâu, cảnh sát đến cũng vô dụng. Anh cả, Tiểu Tự đang ở đây, em không muốn làm sự việc trở nên quá khó coi, anh cho em nhìn một cái là được.”

“Cậu còn biết Tiểu Tự ở đây?! Em ấy còn đang ngủ, cậu lại dẫn nhiều người như vậy xông vào linh đường của em ấy, ngay cả sự yên nghỉ cuối cùng cậu cũng không chịu bố thí cho em ấy đúng không?!”

Hạ Chước sửng sốt, ánh mắt trống rỗng đặt trên quan tài lẻ loi kia, đôi mắt màu băng xanh của con lai giống như biển cả đóng băng.

Lúc lâu sau, anh tuyệt vọng nhắm mắt lại, lùi xuống nửa bước, giơ ngón tay khớp xương rõ ràng nắm nút thắt của cà vạt, kéo mạnh xuống, lại trượt xuống trước bụng dưới, cởi cúc áo ra, sau đó quỳ xuống.

Chỗ dưới đùi, vải vóc cao cấp căng ra đường viền của kẹp áo sơ mi.

Dòng người lập tức bùng nổ, không ai dám tin con cưng của trời như vậy lại sẽ khom gối quỳ xuống ngay trước công chúng. Phóng viên hoàn hồn lập ức chụp như điên.

Hạ Chước không hề quan tâm, hai tay đặt trên chân, vẫn nắm chặt bông hoa hồng trắng kia, đầu hoa hướng xuống, gân mạch ở mu bàn tay hiện lên một đường mạch máu màu xanh như sợi kim loại, từ đầu ngón tay kéo dài đến mặt trong xương cổ tay cứng cáp.

Đây là một đôi tay mà ngay cả người trầm tính ít nói như Quý Đình Tự cũng từng khen không ngớt lời, mỗi lần cưỡng chế xoay vòng đều có thể làm cho cậu sụp đổ khóc to.

Nhưng bây giờ đôi tay kia lại giống như chủ nhân của chúng, không có chút sức sống, cứ như bị rút hết máu thịt rồi.

Trán của Hạ Chước vẫn còn chảy máu, cổ áo sơ mi bị máu tươi nhuộm ướt, dưới đầu gối đè lên một cánh hoa hồng tàn lụi.

Tư thế quỳ của anh rất tiêu chuẩn, hai chân mở ra, hai đầu gối đặt ngang vai, trên gương mặt nguội lạnh không có bất cứ biểu cảm gì, chỉ có sợi máu xinh đẹp trượt qua cái cằm trắng bệch, giống như quý ông mảnh khảnh và tao nhã.

Trước mắt bao người, trước súng dài pháo ngắn, gia chủ họ Hạ quyền cao chức trọng buông bỏ tất cả tôn nghiêm, cúi người cung kính dập đầu với quan tài gỗ kia: “Anh cả, em xin anh, cho em nhìn một cái thôi.”

Quý Thính Lan sững sờ vì kinh ngạc, rõ ràng cũng không ngờ anh có thể làm tới mức này, nhất thời sắc mặt tái mét.

Hạ Chước nhìn một tiêu điểm hư vô trong không trung, sau khi yên lặng đợi mười phút vẫn không có kết quả, giọng nói lạnh băng kèm theo cảm giác áp bức vang lên.

“Anh là anh trai của Tiểu Tự, em tôn trọng anh, không muốn dùng vũ lực với anh. Tiểu Tự nói tính tình em quá nóng nảy, như vậy không tốt, làm việc phải tiên lễ hậu binh, lễ em cho rồi, anh không nhận, em chỉ đành ép anh nhận.”

Ở trước mặt nhiều người anh cũng dám kiêu ngạo đến vậy, tuyệt đối không phải là ngông cuồng tự đại, cả Nghi Thành dù là ai cũng biết rõ và kiêng dè thủ đoạn của con sói xám này. Phóng viên trong sân đưa mắt nhìn nhau rồi nhao nhao buông máy ảnh xuống.

Quý Thính Lan biết không thể ngăn cản được nữa, lạnh nhạt nói: “Nếu Hạ tổng đã cố chấp muốn xem, vậy thì xem đi.”

“Cảm ơn.”

Hạ Chước đứng dậy, giơ ta ra hiệu cho trợ lý ở phía sau: “Mời các phóng viên ra ngoài sảnh nghỉ ngơi, tôi không hy vọng có người quấy rầy sự yên tĩnh của Tiểu Tự. Các cậu cũng ra ngoài đi.”

Lúc anh quỳ cũng chưa từng nghĩ tới đuổi phóng viên, trước khi mở quan tài lại biết đuổi người ngoài giúp Quý Đình Tự. Quý Thính Lan chỉ thấy buồn cười: “Ba năm chiến tranh lạnh không ngó ngàng tới, đợi em trai tôi chết rồi lại đến giả bộ tình cảm nồng nàn, cậu cần gì làm bộ làm tịch.”

Hạ Chước không nói gì, đợi sau khi mọi người đều rời đi mới bước đến trước quan tài, hai tay đỡ quan tai, trợ lý phía sau lập tức tiến lên giúp đỡ.

“Đừng đụng vào.” Giọng của anh trầm thấp, lại mang theo lực trấn áp tuyệt đối.

“Tôi tự làm.”

Anh không cần tay của bất cứ ai, dè dặt cẩn thận đẩy quan tài gỗ, trong mấy giây đó ngay cả hơi thở và nhịp tim đều bị cướp đoạt. Thế nhưng thời khắc nắp quan tài mở ra, Hạ Chước lại sững sờ tài chỗ.

“… Người đâu?”

Trong quan tài trống không!

Anh kinh ngạc tới mức đồng tử co lại, nhưng sau khi sửng sốt lại sinh ra một mong ước ngay cả bản thân cũng không dám tin: “Tiểu Tự không ở đây, em ấy chưa chết đúng không?!”

Hạ Chước bước tới túm cổ áo của Quý Thính Lan, mạnh mẽ kéo một alpha vóc dáng to lớn lên khiến hai chân rời khỏi mặt đất: “Tiểu Tự đang ở đâu? Anh giấu em ấy ở đâu rồi! Có phải các anh đang hợp tác với nhau lừa tôi không!”

Quý Thính Lan không nói một lời, lạnh lùng cười thương thức Hạ tổng bình tĩnh kiềm chế, tao nhã cao quý trong ánh mắt của mọi người biến thành tên điên thảm hại, giống như thưởng thức một vở kịch hay hả hê lòng người.

“Thì ra cậu cũng biết đau lòng à?”

“Mẹ nó!” Hạ Chước đập lên quan tài rỗng, quan tài gỗ long não lập tức rạn nứt: “Tôi hỏi anh! Quý Đình Tự bị anh giấu ở đâu rồi?!”

“Em ấy chết rồi.”

“Người đâu? Thi thể đâu?”

“Không có.”

Hạ Chước kinh ngạc một giây, biểu cảm trên mặt nứt ra như mặt nạ: “Anh nói cái gì?”

“Không có thi thể.” Quý Thính Lan nhìn thẳng vào mắt anh, nói từng từ từng chữ: “Tiểu Tự là bị thiêu chết.”

Giống như bị một con dao thép đâm xuyên lồng ngực, Hạ Chước trực tiếp cứng đờ. Trời tháng sáu nhưng cả người lại lạnh buốt, đau tới mức khiến ngón tay anh cũng phát run: “Xương, xương cốt thì sao… Ngay cả xương cốt cũng không còn sao…”

“Xương cốt?” Quý Thính Lan phì cười: “Xương người không dễ thiêu rụi, nhưng sẽ đau, đau không chịu nổi sẽ biến về nguyên hình. Cậu biết bản thể của em ấy nhỏ cỡ nào, một con mèo nhỏ chân ngắn chỉ to bằng bàn tay, cả người lông xù, một ngọn lửa lớn thiêu đốt, vụn xương cũng chẳng còn. Tôi đã tìm rất lâu, chỉ tìm được cái này…”

Anh ấy lấy một hộp gấm từ trong túi áo ra, không đợi Hạ Chước phản ứng đã trực tiếp mở ra, bên trong là một vật sền sệt cháy đen, trộn lẫn hai cục lông mèo khô vàng.

Chỉ liếc nhìn một cái, trái tim của Hạ Chước chợt thắt lại, cổ họng giống như bị nghẹn một cục đá.

Không còn hy vọng.

Quý Đình Tự bị lửa thiêu chết rồi…

Em ấy sợ lửa như vậy, ngón tay bị bỏng cũng không chịu được, nhưng lại phải biến thành mèo con rồi bị thiêu sống, lúc đó em ấy đau cỡ nào…

Hạ Chước hoàn toàn không dám nghĩ nhiều, thậm chí nhớ lại đoạn hôn nhân hoang đường này, anh mới phát hiện thứ anh cho Quý Đình Tự chỉ có khổ sở.

Alpha có cấp bậc như anh, tính dục luôn dồi dào đến mức khiến bạn đời suy sụp, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều phát tình, giống như súc vật đội lốt người.

Anh giữ mình trong sạch, khinh thường nuôi người tình, nhưng muốn yêu đương nghiêm túc, đối phương vừa nghe nói cấp bậc của anh đã chùn bước. Sắp 30 tuổi cũng chưa tìm được người yêu, Hạ Chước cũng không cưỡng cầu, một lòng đặt vào sự nghiệp, mãi đến bốn năm trước, tình cờ gặp Quý Đình Tự.

Trên núi tuyết trắng xóa dài liên miên, omega mặc bộ đồ đỏ, cưỡi ngựa lao nhanh.  Dưới hoàng hôn giống như ngọn lửa đốt núi, cậu ghì chặt dây cương, kéo tới mức vó ngựa tung lên, áo đò phần phật, sau đó cằm ngửa lên huýt sáo rất khoa trương với anh.

“Hây —! Anh là cậu chủ nào vậy?”

Trong nháy mắt đó, Hạ Chước mới biết thì ra thời gian yêu từ cái nhìn đầu tiên ngắn như vậy, ngắn như một lần tim đập loạn.

Sự tiếp xúc ngắn ngủi trên núi tuyết khiến họ nảy sinh thiện cảm với nhau, Quý Đình Tự lại ra đi mà không từ biệt vì công việc. Hạ Chước đợi một năm mới đợi được cậu về nước, sợ người đi tiếp nên đã lập tức đến nhà họ Quý cầu hôn, nhà họ Quý cũng vui vẻ đồng ý.

Nhưng sau khi kết hôn anh mới biết: Quý Đình Tự hoàn toàn không thích anh, đồng ý kết hôn chỉ là để cứu vãn việc làm ăn trong nhà.

Thậm chí đêm tân hôn, Lúc Hạ Chước khó tự kiềm chế chạm vào eo của cậu, đã bị cậu ném qua vai quật ngã xuống đất, họng súng đen ngòm đè lên đầu.

Ánh mắt hoảng loạn chán ghét, ngón tay run rẩy của Quý Đình Tự khiến Hạ Chước cảm thấy bản thân giống như một đống rác bậu đầy ruồi.

Anh lập tức lạnh mặt: “Ghê tởm tôi thì nói thẳng, đừng ép bản thân thành như vậy.”

“Nhưng mà ba em đã bán em cho tôi vì gia nghiệp rồi, em còn ra vẻ thanh cao gì?”

Anh quá tự đại, vừa tự đại vừa tự ti, sau khi bị bẽ mặt chỉ thấy bản thân nhục nhã, không hề kiêng nể mà sướng miệng nhất thời.

Hoàn toàn không chú ý tới sau khi anh đi, Quý Đình Tự suy sụp run cầm cập trong góc, vùi mặt ở đầu gối đờ đẫn giải thích: “Xin lỗi, em không khống chế được…”

Dáng vẻ cứng nhắc và bơ vơ, đôi mắt bị sợ hãi xâm chiếm, vừa lắc đầu vừa cào cánh tay chảy đầy máu tươi… Đâu còn bóng dáng thiếu niên liều lĩnh trên lưng ngựa vừa thấy đã khiến anh kinh ngạc lúc lần đầu gặp chứ.

Kết hôn ba năm, hai người kính trọng nhưng xa cách lẫn nhau, số lần gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Chỉ có một hai lần thân mật điểm tới là dừng, đều là vào kỳ phát tình Quý Đình Tự ý loạn tình mê.

Còn vô số kỳ nhạy cảm khô nóng khó tiêu của Hạ Chước thì không có ai an ủi, chỉ có thể dựa vào đánh quyền điên cuồng để phát tiết.

Trách nhiệm đối với hôn nhân ràng buộc anh không ngoại tình hoặc ra ngoài kiếm ăn, nhưng cái giá là anh không còn có sắc mặt tốt với Quý Đình Tự nữa.

Mở miệng là châm chọc chê bai, ngậm miệng là nói bóng nói gió, thậm chí còn dẫn thiếu gia tiểu thư góp vui lấy lệ trong làm ăn đến trước mặt cậu thị uy, giễu cợt.

Hạ Chước nghĩ đến đây, giơ tay tát bản thân một cái thật mạnh, tát tới khóe miệng chảy máu.

Hầu kết nhô cao lăn nhẹ, ngón tay vịn vào quan tài ấn sâu lên gỗ đỏ tới mức trắng xanh, nhưng hoàn toàn không dám nhận lấy cục lông nhỏ kia.

“Sao Tiểu Tự… Rốt cuộc em ấy đã xảy chuyện gì ở Sust?”

“Thư ủy thác đến Sust thu thập tin tức em ấy nhận được là giả, bộ Phóng viên hoàn toàn không phái người đi. Có người đã lừa em ấy đến đó, lấy mất trang bị và công cụ truyền tin của em ấy. Chỗ chiến tranh bùng nổ ở gần một trường tiểu học, em ấy đã chết trong biển lửa vì cứu những đứa trẻ kia.”

“Là ai?” Sắc mặt Hạ Chước u ám kinh ngược, đôi mắt hẹp dài sâu không thấy đáy.

“Vẫn chưa tra được, chỉ biết trong đội ngũ của em ấy có gian tế.” Nói đến đây, Quý Thính Lan lại ác độc nhìn về phía anh: “Nói ra, không phải Hạ tổng cũng có công lớn dẫn đến cái chết của Tiểu Tự à?”

“Nhiệm vụ lần này nguy hiểm như vậy, vốn không nên do em ấy đi, nhưng em ấy lấy cậu ba năm, cậu bắt nạt em ấy ba năm! Dẫn người về cho em ấy xem thì thôi đi, còn mời một đám gái nhảy, trai bao đến nhà mở party đúng hôm sinh nhật em ấy. Em ấy không chịu nổi nữa mới nhận nhiệm vụ đó!”

Hạ Chước giống như bị đấm một cái nổ đầu, không thể tin được mà ngẩng đầu, há miệng, nhưng không phun ra được nửa chữ. Lúc lâu sau, anh mới sắp xếp lại ngôn từ: “Em ấy là… bị em ép đi ư?”

Hạ Chước hoàn toàn không thể tiếp nhận sự thật này.

Anh há miệng, lông mày cau chặt không dám tín, biểu cảm cứng nhắc dần dần biến thành mất khống chế, hai hàng nước mắt chảy dài trên mặt, không còn thấy chút vẻ bình tĩnh cao quý nữa.

“Nhưng em không muốn mở party vào ngày sinh nhật của em ấy, em chỉ là, chỉ là cố ý nói cho em ấy nghe, muốn kích thích em ấy chút thôi, để em ấy chịu thua với em, đừng lạnh như băng với em nữa…”

“Cố ý nói cho em ấy nghe? Kích thích em ấy?”

Quý Thính Lan sắp tức điên rồi, đấm một cái lên mặt anh: “Trước khi kết hôn với cậu, trạng thái tinh thần của Tiểu Tự đã rất tệ rồi, bác sĩ nói bệnh trầm cảm của em ấy nghiêm trọng tới mức có thể tự sát bất cứ lúc nào. Cậu cứ đòi cưới em ấy về, chính là để kích thích em ấy? Ngược đãi em ấy? Con mẹ cậu có còn là người không?!”

Một tiếng “bịch” nặng nề, Hạ Chước bị đánh ngã xuống đất, trong cổ họng trào ra máu tươi, phun bọt máu tung tóe dưới đất, anh chẳng quan tâm việc lau đi, cả người cứng đờ quay đầu qua, hàm răng run cầm cập.

“Anh nói cái gì? Tiểu Tự, em ấy bị…?”

Biểu cảm của Quý Thính Lan còn ngạc nhiên hơn anh: “Cậu không biết? Cậu ở bên cạnh em ấy ba năm, cậu không biết em ấy bị bệnh?!”

Vẻ mặt Hạ Chước mờ mịt, sắc mặt trắng như ma.

Đột nhiên, Quý Thính Lan nhớ đến điều gì, trái tim bỗng treo lên tận họng: “Tai của em ấy bị thương do bom nổ, thính lực vẫn rất kém, có phải cậu cũng không biết không?!”

Hạ Chước lắc đầu.

“Vết thương cũ trên chân thì sao? Em ấy không thể đứng lâu, không thể chịu lạnh, lẽ nào ngay cả điều này cậu đều không biết sao?!”

Hạ Chước vẫn lắc đầu, trong miệng càng rỉ ra nhiều tơ máu hơn, chảy xuôi trên khuôn mặt trắng bệch thảm hại của anh, giống như đường vân nứt nẻ trên mặt đất khô hạn.

“Đúng, em không biết, em không biết gì cả…”

Không những không biết em ấy bị khiếm thính, còn luôn diễu cợt em ấy lúc em ấy không trả lời. Không những không biết chân em ấy không tốt, còn cứ bắt em ấy đến tiệc rượu cùng, đứng liền nửa buổi tối, hại em ấy bị ngã mất mặt. Không những không biết em ấy bị trầm cảm, còn cố ý kích thích em ấy, ép em ấy rời đi, ép lên chiến trường…

“Là em hại chết em ấy…” Hạ Chước phì cười, cúi đầu tuyệt vọng tới cực điểm, giống như một con thú bị hối hận cắn nuốt: “Nhưng em là chồng của em ấy mà…”

Vốn người chồng nên bảo vệ em ấy, bầu bạn bên em ấy, tôn trọng em ấy, nhưng ngay cả việc em ấy bị bệnh thành như vậy cũng không phát hiện, còn muốn kéo em ấy từ địa ngục này đến địa ngục khác, chính tay đẩy em ấy vào đường cùng.

Hạ Chước nhớ lại từng chuyện ít hỏi đến đáng thương trong ba năm này, nhớ lại mỗi lần lúc Quý Đình Tự rời đi đến chiến trường đều cố ra vẻ tiêu sái vẫy tay tạm biệt anh.

Khi đó, anh ngây thơ cho rằng hai người sẽ có cơ hội gặp lại lần nữa, vậy thì đợi lần sau rồi nói.

Lần sau lúc gặp lại, anh sẽ nướng bánh gato hạt dẻ Quý Đình Tự thích ăn nhất cho cậu, nói với cậu: Anh vẫn luôn rất thích em, chỉ là không nhịn được giận dỗi, anh không phải dục vọng dồi dào ngày nào cũng muốn làm, đừng chán ghét anh được không?

Nhưng họ không còn lần sau, không còn nữa rồi.

Mèo con của anh bị biển lửa kia thiêu rụi… Thiêu thành một cục lông cháy đen…

*

Hạ Chước không biết hôm đó đã rời khỏi nhà họ Quý thế nào, anh chỉ nhớ bản thân lăn từ trên cầu thang xuống rồi hôn mê, sau đó đã mơ một giấc mơ, mơ thấy Quý Đình Tự.

Nhưng đó là một cơn ác mộng.

Bởi vì anh đã thấy cái chết của Quý Đình Tự.

Omega thương tích đầy mình nằm trên đống đổ nát của trường học, bụng dưới có một lỗ to máu me đầm đìa, lết đôi chân bị trúng đạn bò dưới đất.

Không bò nổi nữa thì nằm trong vũng máu, tay nắm chặt thứ gì đó nói di ngôn trước khi chết.

Cậu nói: “Anh, kỷ niệm ngày cưới năm nay, em lại không thể về kịp. Nhưng chắc anh thấy cũng không quan trọng nhỉ, dù sao trước mặt anh em chỉ khiến anh chán ghét.”

“Thực ra, không phải em không thích anh đâu, trên núi tuyết đã thích anh rồi, nhưng em phải lập tức trở về vì công việc, không thể lấy được phương thức liên lạc của anh.”

“Lúc trong nhà xảy ra chuyện, ba đẩy em ra liên hôn, em không muốn, nhưng biết người đó là anh, em không nghĩ nhiều mà đồng ý rồi.”

“Tối hôm kết hôn dùng súng chĩa vào đầu anh, cũng không phải cố ý. Không phải ghê tởm anh, là vấn đề của bản thân em. Sau chuyện kia, em đã rất sợ tiếp xúc với người khác, sẽ hại chết người ta, nhưng em không còn cơ hội giải thích nữa rồi. Em không còn sức, không chống đỡ được nữa.”

“Kiếp này cứ như vậy đi, em đều nhận rồi.”

“Nếu như còn có kiếp sau, em không muốn trải qua tất cả những điều này nữa, cũng không muốn thích anh nữa… Em chỉ muốn một mình, sống cho ra dáng người…”

Ngọn lửa mãnh liệt nuốt lấy cánh tay của cậu, Quý Đình Tự đau đớn la hét như xé ruột xé gan, cuộn tròn lại.

Cậu không thể tiếp tục duy trì hình người, chỉ đành biến về thành mèo con, ngậm thứ trong tay vào miệng, ngẩng đầu tuyệt vọng nhìn về hướng ngôi nhà không thể trở về được nữa, sau đó bị màu đỏ rực nuốt chửng, biến thành một cục lông cháy đen.

Giây phút cuối cùng, Hạ Chước đã nhìn rõ thứ cậu nắm chặt, đó là vòng tay đá lưu niệm anh bỏ 25 tệ mua cho cậu lúc tình cờ gặp trên núi tuyết.

Sau khi tỉnh dậy, anh mở hộp gấm đựng “thi thể” của Quý Đình Tự ra, móc ra một viên đá nhỏ bị đốt đen bên trong cục lông cháy đen kia.

Cả đêm đó, tiếng khóc vô cùng bi thương của alpha  vang khắp trang viên.

Mỗi một hoa và cỏ bị đánh thức đều biết sự ân hận đau đớn của anh.

Nhưng Quý Đình Tự không biết, cậu không còn cơ hội để biết.

*

Mấy tháng sau.

Hạ Chước đứng trên mép vách đá dựng đứng, gió núi gào rít giống như có người đang gào khóc.

Trên người anh ngoài một bộ đồ bay màu sắc sặc sỡ hình dơi ra thì không còn bất cứ thiết bị an toàn nào khác, không cẩn thận ngã xuống vách núi là sẽ tan xương nát thịt.

Trông anh gầy gò hốc hác, môi xanh xám, hốc mắt hõm vào như quỷ khô, trên cánh tay phải quấn vải xô dày đặc, trên vải xô thấm ra mảng máu tươi lớn, máu chảy dọc xuống. Tay phải còn đứt một ngón út, vừa đứt, chỗ vết cắt vẫn dính máu thịt đỏ đen.

Huấn luyện viên sắc mặt trắng bệch xác nhận với anh lần thứ 23: “Anh Hạ, anh muốn wingsuit flying thật sao?”

Hạ Chước ngẩn người một lúc, tê dại gật đầu: “Đây là cơ hội cuối cùng của tôi.”

Wingsuit flying - Một trong tám hoạt động mạo hiểm lớn nhất thế giới, tỉ lệ tử vong cao đến 30%, là đánh cược sinh mệnh với ông trời danh xưng với thực.

Có người nói nguyện vọng ước lúc wingsuit flying có tỉ lệ thành thật rất lớn, bởi vì người thử thách đang dùng tính mạng để cá cược với ông trời: Nếu bình an vô sự, tâm nguyên sẽ mất hiệu quả, còn nếu đi đời nhà ma, thì nguyện vọng sẽ thành thật.

Tất nhiên Hạ Chước biết điều này không thể coi là thật, nhưng anh đã đi vào đường cùng, không còn cách nào khác, chỉ có thể gửi gắm tâm nguyện cho ông trời.

Còn về sống chết, anh đã xem nhẹ từ lâu rồi.

Chết thì chết, chết rồi đau khổ sẽ kết thúc.

Giây phút dang cánh tay lúc ở dưới độ cao chục nghìn mét, lục phủ ngũ tạng đều bị cao áp chèn nổ, vết thương nháy mắt bị xé rách, nhưng Hạ Chước chỉ nắm chặt viên đá nhỏ cháy đen kia, thành kính mặc niệm.

… Ông trời ơi, nếu ông nghe thấy điều ước của tôi, thì để tôi chết đi, trẻ mèo con lại cho tôi.

Ngày 14 tháng 4 năm 2023.

Tin tức báo cáo tìm thấy một xác đàn ông rơi xuống vực trong khe núi nào đó, qua xét nghiệm ADN xác nhận chính là người thừa kế tập đoàn Hạ Thị, Hạ Chước đã mất tích vì nhảy dù vào tháng trước.

Ngày 14 tháng 4 năm 2018.

Trên chiếc giường lớn ở phòng ngủ, Hạ Chước bừng tỉnh, ánh mắt đờ đẫn nhìn trần nhà nguyên mười phút. Mười phút sau, cả người anh run rẩy cầm lấy điện thoại di động, nhìn thời gian hiển thị trên màn hình, chưa kịp mở miệng, nước mắt đã vỡ đê trước rồi.

 

back top