Tật Xấu Nuông Chiều (Truyện Chữ)

Chap 2

 

Chương 2: Em ấy đã đứng trước mặt tôi rồi

Hạ Chước tắm rửa bằng nước lạnh.

Trên cơ thể đã chết một lần mang theo vận may không tốt, anh sợ lúc gặp lại lần nữa vận rủi sẽ truyền cho Quý Đình Tự.

Anh khoác áo choàng tắm bước ra khỏi phòng tắm, giơ tay xoa mái tóc hơi ướt, đứng trước gương đánh giá cơ thể của mình.

Dấu vết thời gian đã lặng lẽ biến mất theo cái chết, thay vào đó là ngón tay út bên phải tự dưng xuất hiện một vết sẹo vòng tròn, ngay vị trí bị đứt ở kiếp trước.

Rõ ràng ngón tay vẫn nguyên vẹn, nhưng vết sẹo vòng tròn kia lại giống như vết bớt để lại trên ngón tay vậy.

Hạ Chước không biết đây có phải cảnh cáo của ông trời đối với anh không, giống như lúc anh tỉnh lại vẫn đang nắm lấy viên đá nhỏ kia.

Nhưng sống lại một lần, anh không còn cần bất cứ ai nhắc nhở nữa.

“Tiểu Tự, đợi anh…”

Anh cúi đầu, đưa viên đá lên cạnh môi nhẹ nhàng hôn xuống.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Hạ Chước mở cửa cho người vào.

Trợ lý nam beta đeo cặp kính sợi vàng nhanh chóng bắt đầu báo cáo các chuyện lớn nhỏ xảy ra ở Nghi Thành trong nửa năm này.

Thời gian cấp bách, Hạ Chước làm như vậy có thể nhanh chóng giúp anh làm quen thế giới sau khi trùng sinh.

Sau khi nói xong chuyện chính, trợ lý giơ tay đẩy cặp kính đè trên sống mũi: “Còn nữa chính là, tối qua thái tử gia của công ty Công nghệ Xương Mậu bị chụp đi làm vịt ở câu lạc bộ Bạch Mã ngoài thời gian làm việc. Sau khi bị người phơi bày, cậu ta vô cùng nổi giận, nói đây là sở thích của cậu ta.”

Đặc biệt nói cho Hạ Chước biết không phải để tiện cho anh hóng hớt, mà là họ ở trong cùng một giới phải luôn tìm hiểu động hướng của đối tác thương mại, đề phòng tạo ra hiểu nhầm hoặc lôi kéo thù hận trong tương lai vì không biết chuyện.

Trước đây khi trợ lý nói những điều này, Hạ Chước đều không có phản ứng gì, nhưng hôm nay lại phá lệ hỏi một câu: “Nhà họ Quý thì sao?”

Trợ lý sửng sốt: “Ngài nói gì ạ?”

“Gần đây nhà họ Quý có xảy ra chuyện gì không?”

“Là nhà họ Quý làm bất động sản sao ạ? Ngài hỏi cậu cả của nhà họ Quý hay là ông chủ Quý?” Trợ lý tràn đầy tự tin đẩy cặp kính, cả Nghị Thành không có dưa nào mà anh ta không biết.

Nhưng Hạ Chước lại nói: “Tôi hỏi Đình Tự, con trai út của Quý Chuyết Quyền.”

Giọng nói của anh vẫn lạnh băng như xưa, nhưng lúc nói ra cái tên thân mật kia lại mang theo chút ảo giác quyến luyến, tựa như đang gọi người yêu của mình.

Trợ lý cảm thấy bản thân nghe nhầm rồi, bởi vì Hạ Chước là người lạnh nhạt, tình cảm với ba của anh cũng không thân thiết gì. Trợ lý theo anh ba năm mà chưa từng thấy anh quan tâm tới hậu bối nào, càng đừng nói tới chuyện bỏ họ chỉ gọi tên của đối phương.

Anh ta cẩn thận chọn lọc từ ngữ: “Cậu út Quý quanh năm không ở trong nước, tác phong đoan chính, về cơ bản không có tai tiếng gì. Nếu cứ phải nói thì cũng chỉ có một chuyện, còn có chút liên quan đến ngài.”

Hạ Chước lập tức quay đầu.

“Hai hôm trước đại thọ 60 của ba ngài, cậu út Quý có gọi điện thoại tới chúc thọ, nhưng cách chúc thọ không được lễ phép cho lắm, khiến ông cụ nổi trận lôi đình.”

“Vậy à, em ấy đã nói gì trong điện thoại?”

“Trong điện thoại cũng không nói gì, vì lúc gọi đến ông cụ không nghe, nhưng cậu út Quý đã để lại lời nhắn sau tiếng bíp, chúc ông cụ sinh nhật vui vẻ, sớm lên cực lạc, còn nói sống đến 60 không dễ dàng, nhất định phải cẩn thận đừng chết…”

Trợ lý nói xong vội vàng cúi đầu xuống, chỉ sợ ông chủ giận cá chém thớt lên mình.

Nhưng không ngờ Hạ Chước lại bật cười: “Thì ra lúc trước em ấy cũng sẽ hung dữ với người ta… Sao không trực tiếp làm Hạ Thế Phong tức chết chứ.”

“Hả?” Trợ lý chấn động, mắt trợn tới mức sắp lồi ra ngoài.

Hạ Chước đã quay mặt đi, ánh mắt khôi phục vẻ lạnh nhạt: “Liên lạc với thư ký của ông cụ giúp tôi.”

“Vâng, sáng hôm nay bà Đổng muốn mở cuộc họp báo, không biết ngài còn muốn đi không?”

Bà Đổng tên là Đổng Lâm, là mẹ kế của Hạ Chước.

“Bà ta lại muốn làm gì?”

“Bà chủ kết hợp với hơn nửa cổ đông, bỏ phiếu bác bỏ kế hoạch xây dựng khu nghỉ dưỡng điện tử ngài đưa ra. Trừ khi ngài thừa nhận động cơ tìm kiếm 3CE ngài vừa thúc đẩy ra là do con trai bà ta thiết kế phát triển, ngài đã ăn cắp thành quả của con trai bà ta, như vậy bà ta mới để nửa số cổ đông kia đổi phiếu đồng ý.”

Hạ Chước nhớ ra kiếp trước quả thật có vụ này, vì kế hoạch khu nghỉ dưỡng nên anh đã đồng ý, dù sao một kế hoạch động cơ không tính là vinh dự gì trên lý lịch của anh. Còn đứa con trai vô dụng của Đổng Lâm lại rất cần.

Nhưng chính vì một suy nghĩ sai lầm này, về sau  đã mang đến phiền phức vô cùng vô tận cho anh.

“Khi nào bắt đầu buổi họp báo?”

“Một tiếng sau.”

“10 phút trước khi bắt đầu đến gọi tôi, ngoài ra mua cho tôi một vé máy bay đến Nivelle sớm nhất.”

Tính theo thời gian của kiếp trước, bây giờ Quý Đình Tự đang ở chiến khu Nivelle, ánh mắt Hạ Chước đã bay ra xa.

“Tôi sẽ ở nước ngoài một thời gian, trước khi tôi trở về, cậu không cần làm việc nữa, lương vẫn tính như thường, nghỉ không thời hạn. Chuyện tôi vừa hỏi đừng nói với bất cứ ai.”

Trợ lý suýt nữa không nhịn được hô lên một tiếng “đệch”, trong nháy mắt đó, anh ta hy vọng cả đời này ông chủ của mình đều đừng trở về.

-

Sau khi trợ lý rời đi, Hạ Chước hồi tưởng lại kiếp trước, lúc này anh vẫn chưa gặp Quý Đình Tự, không biết cậu từng chúc ông cụ “sớm lên cực lạc”.

Nhưng Hạ Chước có thể chắc chắn, chuyện này hoàn toàn là Hạ Thế Phong đúng người đúng tội.

Lúc trẻ, Hạ Thế Phong từng theo đuổi mẹ của Quý Đình Tự, sau khi bị từ chối thì mặt dày quấn lấy, dùng rất nhiều thủ đoạn hèn hạ, khiến cho mẹ Quý mất hết danh dự, không thể ở lại trong nước.

Lần chúc thọ này chắc chính là vì Quý Đình Tự quá tức giận, trả thù cho mẹ cậu.

“Sói con.” Hạ Chước chà xát viên đá trong lòng bàn tay, thử tưởng tượng lúc Quý Đình Tự mắng người sẽ trông như thế nào.

Trên mặt là biểu cảm gì? Mở miệng là giọng điệu gì? Mắt híp lại hay là trợn to hung dữ?

Nhưng dù thế nào anh cũng không tưởng tượng ra được cảnh tượng ấy.

Bởi vì kiếp trước trước khi họ kết hôn, Quý Đình Tự đã xảy ra chuyện, cả người bệnh tật, tính tình thay đổi, giống như mèo con nhát gan cứng nhắc từng bị ngược đãi. Đến tận bây giờ, Hạ Chước cũng chưa tra ra được năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tính toán cẩn thận thì từ lúc thích cậu, đến lúc hoàn toàn mất cậu, Hạ Chước chỉ từng thấy dáng vẻ tốt nhất của cậu, đó chính là thiếu niên hăng hái trên núi tuyết, cưỡi trên lưng ngựa hỏi anh là cậu chủ nhà nào.

Cũng may, bây giờ anh không cần chỉ dựa vào tưởng tượng nữa.

Sau khi trợ lý rời đi không lâu, thư ký của ông cụ đã liên lạc với Hạ Chước, anh đã dùng chút thủ đoạn để lấy được ghi âm hộp thư thoại lúc Quý Đình Tự chúc thọ Hạ Thế Phong.

Bây giờ ghi âm đang yên tĩnh nằm trong điện thoại di động, nhưng Hạ Chước mãi vẫn không dám mở ra.

Đã nguyên một năm anh chưa được nghe giọng nói của Quý Đình Tự rồi…

Kết hôn ba năm, Quý Định Tự không hề để dù chỉ là một ghi âm, một hình chiếu, giống như cố ý trừng phạt anh vậy.

Lúc Hạ Chước nhớ cậu nhớ tới phát điên lại không có gì để tưởng niệm, không được nghe giọng nói của cậu, không được nhìn gương mặt của cậu, chỉ có cục lông khô vàng và viên đá nhỏ cháy đen kia.

Anh từng thử uống rượu, điên cuồng chuốc say bản thân, cho rằng say rồi thì có thể mơ thấy đối phương, nhưng Quý Đình Tự chưa từng chịu xuất hiện trong giấc mơ của anh.

Cho dù mơ thấy cũng là ác mộng, Hạ Chước mơ đi mơ lại cái chết của cậu.

Mơ thấy cậu lết đôi chân gãy bò trong vũng máu, mơ thấy cậu biến thành mèo con bị biển lửa thiêu đốt.

Có lúc mèo con cũng sẽ “mở lòng từ bi” nói vài câu với anh, lúc anh suy sụp ước gì có thể giết chết bản thân, cậu hỏi anh: “Anh Chước, tại sao anh lại đối xử với em như vậy, không phải anh thích em sao…”

“Em bị thiêu rất đau rất đau, cầu xin anh, xin anh cứu em đi…”

Vô số đêm không dám ngủ, những cơn ác mộng này vẫn mãi giày vò Hạ Chước đến chết. Nhưng mà cái chết không phải giải thoát, dù trải qua bao lâu, chỉ cần vừa nhớ đến những giấc mơ kia, anh lại đau đến xé tim xé phổi.

Anh ngồi dựa vào đầu giường, ngón tay giữ chặt lấy điện thoại di động, xương tay khẽ run vì quá dùng sức.

Lúc bật ghi âm ngắn ngủi thuộc về Quý Đình Tự lên, anh đưa di động đến cạnh lỗ tai, gần như căng thẳng tới mức nín thở.

Sau đó, một giọng nói kèm tiếng cười như có như không chậm rãi vang lên: “Alo, xin chào, tôi là Quý Đình Tự.”

Hạ Chước chợt nhắm mắt, một giọt nước mặt chảy ra từ trong đôi mắt màu xanh băng của anh, tựa như biển cả đang rơi lệ.

Tiểu Tự… Anh rất nhớ em…

-

10 phút trước khi bắt đầu buổi họp báo, trợ lý đến gọi người như được căn dặn, trong phòng lại trống không.

Anh ta bước tới trước phòng tắm, nhẹ nhàng gõ cửa: “Hạ tổng, ngài có ở bên trong không?”

Không ai trả lời.

Anh ta lại gõ lần nữa: “Hạ tổng?”

Vẫn không có tiếng động, trợ lý thấy kỳ lạ mà đi ra ngoài.

Đúng lúc này bên trong phòng tắm, Hạ Chước đang dựa lưng lên tường, ngẩng đầu, hai mắt nhắm chặt, yết hầu trượt cấp tốc giống như đang cưỡng chế đè nén cái gì đó.

Ghi âm của Quý Đình Tự không ngừng truyền vào trong tai của anh qua tai nghe bluetooth, gãi vào màng nhĩ của anh. Hạ Chước cắn chặt hàm răng, cơ ngực hình vuông xinh đẹp trở nên căng cứng kéo đến tận cánh tay thon dài, giọt mồ hôi lướt qua từ trên gân xanh ở thái dương của anh.

Quý Đình Tự 25 tuổi không hề giỏi mắng người, nói tới nói lui cũng chỉ có mấy câu đó.

Nhưng giọng điệu thẳng thắn tức giận của cậu, Hạ Chước nghe vào lại giống như làm nũng, thậm chí mỗi lần omega nhỏ bé tự cho là mắng chửi rất ác liệt, gân xanh ở thái dương của Hạ Chước sẽ càng căng to hơn.

Alpha cấp càng cao, dục vọng càng nặng, chứ đừng nói tới anh đã nhịn hai kiếp mười mấy năm, thật sự đến ngày giải trừ giam cầm hoặc là… hoàn toàn mất khống chế, thì sẽ giống như núi lửa bùng phát, không thể cứu vãn.

Tiếng di động “brr brr” vang lên giống như đòi mạng, trợ lý gọi tới không ngại phiền.

Mãi đến giây phút cuối cùng, Hạ Chước chợt kéo tai nghe xuống nắm trong tay, khát vọng áp chế bốn năm và đau khổ vĩnh viễn đánh mất tình yêu bỗng chốc bùng nổ. Trong yết hầu của anh tràn ra một tiếng rên cực kỳ khàn, lông mày nhíu chặt cuối cùng đã giãn ra.

Anh ngửa đầu tựa lên cánh cửa, giơ tay nhận cuộc gọi.

“Biết rồi.” Giọng nói hờ hững và lạnh băng.

Trong mắt không phải chứa sự thỏa mãn, mà là sự quyết tâm và chắc chắn nhất định phải có được sau khi trải qua mấy năm cầu mà không được.

Đây là cơ hội anh dùng tính mạng đổi lấy, không màng tất cả đều phải bắt lấy bằng được.

Lần này anh phải cho Quý Đình Tự một cuộc sống tươi sáng mỹ mãn nhất, còn muốn cậu từ người đến tim, từ trong ra ngoài, mỗi một tấc da, mỗi một khúc xương, đều hoàn toàn thuộc về anh.

-

Trợ lý chơi xong ba ván Pikachu, Hạ Chước mới đẩy cửa ra ngoài.

Bộ vest đường vân màu đen kết hợp với cảm giác cấm dục trên người anh trông giống như quý ông tao nhã nhất, xương cổ tay phập phồng lúc anh giơ tay chỉnh cà vạt khiến người ta muốn nắm lấy nó, vuốt ve.

Cho dù nói ra cũng chẳng ai tin vừa rồi anh đã làm gì trong phòng tắm, chỉ có chút mùi xạ hương kia khiến trợ lý phải nhếch mày.

Buổi họp báo đã bắt đầu, Hạ Thế Phong, Đổng Lâm và một đám cổ động của tập đoàn đang ngồi phát biểu trên bàn.

Hạ Chước bước vào khiến tất cả phóng viên nhanh chóng xúm lại như thủy triều, tiếng cửa chớp “tách tách” vang lên liên tiếp.

Anh là tiêu điểm bẩm sinh, điều này khỏi cần nghi ngờ.

Khí chất quý tộc trên người anh đến từ người mẹ con lai, đôi mắt màu xanh băng kia giống như di tích Đấng sáng thế không cẩn thận để lại ở nhân gian. Từng có người nói đùa gọi mắt của Hạ Chước là đại dương nhỏ nhất thế giới, nhưng cũng đủ khiến mỗi một beta và omega nhìn thẳng vào mắt anh bị chết đuối.

Còn alpha thì đã bị bản thể sói xám mạnh mẽ của anh dọa lùi từ lâu rồi.

“Xin lỗi.” Giọng nói mang theo cảm giác áp bức của Hạ Chước vang lên từ trong micro, cả hội trường nháy mắt trở nên yên tĩnh.

“Thời gian cấp bách, tôi còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, nên nói ngắn gọn. Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ từ bỏ chức Tổng giám đốc tập đoàn Hạ Thị, đồng thời rút ra khỏi Hạ Thị, từ nay về sau hưng suy vinh nhục của Hạ Thị đều không liên quan tới tôi.”

Vừa dứt lời, cả hội trường đều rộ lên, mắt của các phóng viên còn trợn tròn hơn cả ống kính.

Ở trung tâm tiêu điểm, sắc mặt Hạ Chước không hề thay đổi, đặt micro xuống, cúi người nhìn về phía Đổng Lâm: “Tôi không tranh với bà nữa, bây giờ đối thủ cạnh tranh của bà là Hạ Thế Phong, hại chết ông ta rồi thì bà sẽ có thể độc chiếm đại quyền.”

Anh bỏ dao nĩa vào địa hoa quả trước mặt Hạ Thế Phong: “Hy vọng đợi tôi trở về, còn có thể thấy ngài khỏe mạnh.”

-

Từ Nghi Thành đến Nivelle phải mất ba ngày ba đêm.

Đầu tiên đi máy bay, tiếp đó chuyển sang đi ngồi tàu cao tốc và tàu hỏa da xanh, rồi lại ngồi xe khách nửa ngày mới có thể thấy được cột mốc biên giới Nivelle loang lổ do bị gió tuyết ăn mòn.

Đây là một thành phố nhỏ chiến hỏa liên miên, tuyết đọng quanh năm, bốn phương tám hướng đều bị núi tuyết bao quanh, đường rất khó đi, chỉ không cẩn thận chút là sẽ bị lạc trong núi.

Hạ Chước tìm hai hai hướng dẫn viên và ba vệ sĩ, vẫn không thể tránh khỏi việc bị trộm balo giữa đường. Mặt trời sắp xuống núi, họ vẫn chưa kịp đến khu phục vụ, hướng dẫn viên nói buổi tối có thể sẽ có mưa kèm theo tuyết, thời tiết như vậy mà ngủ ở núi tuyết thì đúng là tìm cái chết.

“Ông chủ, thật sự không thể đi tiếp nữa! Thượng đế đến gõ cửa rồi!” Hướng dẫn viên khua tay múa chân một cách khoa trương.

Hạ Chước nhìn ngọn núi u ám, uống sạch chút nước cuối cùng trong chai.

“Đưa tôi đến nơi trước khi trời tối, giá tăng gấp mười. Nếu không muốn đi, bây giờ xuống xe, tôi thanh toán nguyên giá cho mấy người.”

Mấy người do dự một lát rồi vẫn đi tiếp, cuối cùng đã đến khu phục vụ trước khi mặt trời hoàn toàn xuống núi, lúc xuống xe mấy người đã mệt tới chỉ còn nửa nơi tàn, vừa lăn vừa bò nhào về phía cửa hàng.

Hạ Chước cũng vào trong mua bánh quy nén, ngồi xổm trước đống lửa trại chủ cửa hàng dựng, nhanh chóng ăn uống, trong lòng tính toán còn mấy ngày nữa mới có thể đến căn cứ bộ Phóng viên.

Đúng lúc này, phía trước cách đó không xa đột nhiên có người hô to: “Chủ nhiệm Quý!”

Hạ Chước sửng sốt, sau tiếng ù tai ngắn ngủi, toàn bộ máu tươi trong người đều trở nên sục sôi, trái tim bị một bóp chặt lấy.

Đây là cách đội viên của Quý Đình Tự xưng hô với cậu ở kiếp trước!

Anh đứng phắt dậy, bỗng quay đầu nhìn theo tầm mắt của người kia, trong phút chốc, người ngày nhớ đêm mong đập vào trước mắt anh giống như viên đạn rời nòng.

Hoàng hôn giống như nước rượu vàng cam hắt xuống từ chân trời, Quý Đình Tự mặc bộ đồ xung phong màu kaki ngồi vắt ngang trên chiếc mô-tô cỡ lớn, nửa bên mặt chìm trong bóng tối, nửa bên mặt thì được ánh chiều tà bao phủ.

Cậu nghiêng đầu hút thuốc, làn da trên mặt trắng như tuyết, tóc dài qua vai tùy tiện buộc gọn sau gáy… Màu tóc của hình người gần giống màu lông của thể động vật, đây là một chú mèo màu cam ấm.

Mèo bắt đầu mệt mỏi lười biếng sau khi mặt trời lặn, ngay cả mí mắt cậu cũng không muốn nâng lên, lật tay kẹp điếu thuốc đưa tới bên miệng giống như muốn hôn, ngậm đầu lọc thuốc lá vào miệng, hít nhẹ một hơi.

Lúc khói trắng tràn ra giữa môi cậu, cậu mới nửa mơ nửa tỉnh mở mắt ra, thờ ơ đáp một chữ: “Hử?”

Trái tim Hạ Chước bị một chữ này đâm trúng tại chỗ.

Trong nháy mắt đó, anh giống như linh hồn xuất khiếu, thời gian trở nên vô cùng chậm chạp thậm chí đã dừng lại, mỗi một lần tim đập đều như núi lửa bùng nổ trên sông băng, bắt đầu thiêu đốt từ nhiệt độ cao nhất lúc phun trào, sau đó đột nhiên hạ xuống điểm đóng băng.

Người gọi cậu hô lên: “Dự trù của chúng ta có đủ không?! Trong cửa hàng lại có cá hồi, làm một khúc ăn đi?”

Quý Đình Tự nghiêm mặt, đỉnh đầu lại lộ ra hai cái tai lông xù vàng cam, lắc trái lắc phải giống chú mèo con thèm ăn nhìn thấy đồ hộp vậy: “Có phần bụng không?”

“Có! Chính là khúc phần bụng kia!”

Người kia biết đây nghĩa là ngầm đồng ý, nên hô to “lãnh đạo vạn tuế”, hoan hô xông về quán rượu. Quý Đình Tự lại không hề báo trước, đột nhiên quay đầu: “Vẫn chưa nhìn đủ hả?”

Trong tiếng nói ngả ngớn mang theo sự đề phòng nồng đậm, là nói với Hạ Chước.

Nhưng Hạ Chước lại hoàn toàn không thể lên tiếng trả lời.

Anh không né tránh, cũng không động đậy, mặc cho hai tầm mắt chạm vào nhau, viền mắt ướt át phát nóng.

Quý Đình Tự buông điếu thuốc lá xuống, đánh giá anh từ đầu đến chân, nhìn đôi mắt có thể quyến rũ người khác nhất của anh thêm hai giây, bỗng nhiên đang tức biến thành cười: “Hây, anh là cậu chủ ở đâu nhảy ra vậy?”

Chỉ câu nói này, nháy mắt đã khiến nước mắt của Hạ Chước rơi xuống.

Anh im lặng rơi nước mắt, bên tai toàn là tiếng tim đập thịch thịch thịch của chính mình, mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ. Hoàng hôn, núi tuyết và đống lửa trại đều trở thành tranh bối cảnh, chỉ có Quý Đình Tự là tiêu điểm rõ ràng duy nhất.

Trên người cậu mang theo bộ lọc của hoàng hôn, giống như ngôi sao lấp lánh.

Hạ Chước tham lam nhìn cậu, nhìn ngón tay thon dài của cậu, cái eo mảnh mai, phần mông hơi cong đang ngồi trên ghế da đen và khuôn mặt phong lưu tùy hứng chỉ từng thấy một lần ở kiếp trước…

Trái tim gần như ngừng đập, mũi miệng như thể bị từng tờ giấy ướt sũng bịt chặt, cho dù anh liều mạng hít thở cũng không giành được chút oxy nào.

Ngay lúc phổi của anh sắp căng nổ, tờ giấy bịt trên mặt đột nhiên bị xé ra! Không khí điên cuồng tràn vào mũi miệng… Đây chính là khoảnh khắc nhìn thấy Quý Đình Tự, trên dưới cả người Hạ Chước chỉ còn lại cảm giác: Như được hồi sinh.

Thời gian bị đóng băng lại bắt đầu chảy tiếp, chân trời có tuyết kèm mưa rơi xuống, phủ lớp tuyết trên lông mi của hai người.

Quý Đình Tự nghi ngờ nhìn kỹ người alpha xa lạ rơi nước mắt với mình… Cách ăn mặc hoàn toàn không phù hợp với nơi này, giống như đến từ một thế giới xa xôi khác. Rõ ràng có một khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt đến điểm đóng băng, nhưng lại trông bi thương và tuyệt vọng như vậy, cả người bị bao phủ bởi một cảm giác số mệnh nồng đậm.

Không biết tại sao, Quý Đình Tự cảm thấy tim cậu cũng thắt lại, hơi đau nhức.

Tuyết trên lông mi cậu tan thành nước, nhìn mắt của Hạ Chước biến thành một mặt hồ trong cơn mưa phùn tầm tã.

Còn Hạ Chước thì cho rằng toàn bộ tín ngưỡng kiếp này của bản thân đều mọc ra như điên từ trong cặp mắt kia.

“Tôi khiến anh nhớ đến ai rồi sao? Trông anh hình như rất đau lòng.”

“Tôi… đang tìm người yêu của tôi.”

“Người đó đi lạc rồi? Anh có thể đưa ảnh cho tôi, tôi bảo người để ý giúp anh.” Quý Đình Tự cúi đầu lấy điện thoại di động ra.

“Tôi nghĩ tôi đã tìm thấy em ấy rồi…”

Hạ Chước bắt lấy tay của cậu, đáy mắt ướt át lộ ra một sự cố chấp gần như điên cuồng.

 

back top