Tật Xấu Nuông Chiều (Truyện Chữ)

Chap 3

 

Chương 3: Ánh mắt nhìn con mồi

Quý Đình Tự sững sờ tại chỗ!

Cậu thề nếu như bất kỳ một người nào khác nói với cậu như vậy, cậu đều sẽ xấu hổ đánh người đó một trận.

Nhưng lúc câu nói này tràn ra từ trong môi của người đàn ông trước mặt, lại khiến cậu cảm thấy có một bàn tay đang gãi trái tim.

Là vì nhan sắc sao? Tại sao trông mắt của anh lại nồng nàn như vậy? Giống như viên đá quý chứa câu chuyện bi thương.

Ánh mắt như vậy kết hợp với giọng nói khàn khàn của anh, khiến mỗi một câu anh nói ra đều biến thành thơ tình êm tai.

Quý Đình Tự không khỏi dựng lên bối cảnh ống kính phù với cho anh ở trong đầu… Đại khái là ngôi sao nam con lai hệ nhan sắc nào đó dùng bộ lọc màu xanh xám quay bộ phim tình yêu bi kịch trong trấn nhỏ tràn ngập mùi cỏ xanh dưới cơn mưa tầm tã ở bang Sifri.

Còn tại sao lại là bi kịch.

Là bởi vì cảm giác mất vợ trên người anh thật sự quá nặng! Lần đầu thấy anh, Quý Đình Tự đã cảm thấy chắc anh vừa mất vợ không lâu.

Nhưng bây giờ xem ra, đây chắc chỉ là thủ đoạn bắt chuyện của anh? Còn cậu lại bị dao động thật rồi.

Chậc…

Quý Đình Tự hơi cảm thấy thất bại, giống như bản thân là chú mèo bị đè dưới đất không hề có sức đánh trả, nhưng tuổi trẻ và lòng háo thắng không có tác dụng khiến cậu không muốn nhận thua dù là bất cứ lúc nào.

Cậu giơ ngón tay tạo thành chữ V, kẹp lấy cằm của người đàn ông trước mặt, ngả ngớn đánh giá anh: “Mặc dù quả thật mắt của anh rất gợi cảm, nhưng một năm tôi được bắt chuyện mấy chục lần, anh là người quê nhất đấy.”

Cho nên anh biết dừng đúng lúc đi.

Nhưng động tác tiếp theo của người đàn ông lại nằm ngoài dự đoán của cậu.

Hạ Chước khẽ nghiêng đầu, dán mặt của mình vào lòng bàn tay của Quý Đình Tự.

Viền mắt của anh càng ướt hơn, yết hầu lăn rất chậm, dáng vẻ dè dặt và lưu luyến như vậy khiến người ta cảm thấy anh đã khát vọng cái vuốt ve này rất nhiều năm rồi.

“Nếu em thích mắt của anh, anh có thể để nó nhìn em mãi mãi.”

Giọng nói của Hạ Chước xuyên qua cái lạnh của núi tuyết, cứ như giai điệu buồn chảy ra từ trong cây đàn cello bôn ba mấy chục năm trên sóng biển, gợi cảm và mê người.

Quý Đình Tự thầm mắng một câu thô tục, bởi vì cậu cảm thấy trái tim của cậu lại bị cào một cái: “Anh nên buông tay rồi.”

Đánh không lại thì rút lui, cũng không thể thật sự nhào lên cắn giống con mèo được.

Cũng may Hạ Chước không dây dưa, lập tức buông tay.

Nhưng mà…

Quý Đình Tự nhìn xuống tay trái cầm di động của mình: “Cái tay khác.”

Chết tiệt, sao lần này không có chút phòng bị nào cả, bất giác để người ta kiềm chế cả hai tay rồi.

Hạ Chước cười làm theo, lúc buông tay ra, đầu ngón tay như vô tình chạm vào xương tròn trên cổ tay của cậu.

Quý Đình Tự cảm nhận được, nhưng cậu không muốn so đo nữa, nếu không ai biết người đàn ông kỳ cục này sẽ lại nói ra lời gì.

Cậu thật sự không chống đỡ được người có đôi mắt như vậy đọc thơ tình.

Quý Đình Tự xuống xe rời đi.

“Anh bị trộm rồi.” Giọng nói của Hạ Chước vang lên từ phía sau.

Vậy liên quan gì tới tôi? Cũng không phải tôi làm!

“Bị trộm ở đâu?” Quý Đình Tự không biết tại sao bản thân lại quay người.

“Lúc vào trạm. Một bé trai nói với anh là cậu ta không ăn gì rất lâu rồi, anh nói rất xin lỗi, anh cũng không ăn gì rất lâu rồi. Sau đó cậu ta chia cho anh nửa cây bánh mì Pháp, anh đang buồn rầu vì không biết nên cảm ơn cậu ta thế nào, cậu ta đã nghĩ ra cách giúp anh… Anh đi vệ sinh trở về, cậu ta đã cầm balo và tất cả trang bị của anh biến mất rồi.”

“Ha ha ha những người đó là kẻ cắp chuyên nghiệp, chuyên trộm của những con cừu béo vùng khác đến như anh.” Quý Đình Tự cười rất khoa trương, nửa bên mặt được ánh chiều tà bao phủ trông bóng loáng nhẵn mịn như kem bơ, khiến người ta không khống chế được muốn nhào lên liếm thử một cách tỉ mỉ.

Yết hầu của Hạ Chước lặng lẽ lăn xuống.

“Đồ không thể tìm lại nữa rồi, tôi sẽ cho người để ý giúp anh xem có người bán giấy tờ ở chợ đen không.” Quý Đình Tự móc một tờ tiền giấy trong túi ra, đưa cho anh.

“Hử?”

Giọng của Hạ Chước cho dù chỉ nói một chữ cũng giống như gợi tình.

Quý Đình Tự bất đắc dĩ véo lỗ tai, đưa tiền về phía trước: “Cầm lấy đi, không phải lâu rồi chưa ăn gì à?”

“A… Đúng.” Hạ Chước cầm túi bánh quy nén dưới đất lên mở ra: “Cảm ơn chủ nhiệm Quý, bây giờ tôi nghèo rớt mồng tơi.”

Trên thực tế, anh vừa cho hướng dẫn viên tờ séc hai trăm nghìn.

Quý Đình Tự giống chú mèo Doraemon, lại móc cái gì đó từ trong túi ra nhét cho anh, Hạ Chước cúi đầu xem, không ngờ lại là kẹo.

Kẹo hình vuông bọc giấy nhựa trong suốt nhiều màu, bị mài hơi nhàu, giống đứa trẻ con coi như báu vật giấu trong túi không nỡ ăn vậy.

“Phần thưởng cho anh?” Anh cười như thể đang trêu trẻ con.

Quý Đình Tự không khỏi trợn trắng mắt, trong đầu người này đang nghĩ cái gì?

“Giữ mạng cho anh. Lần sau lại bị trộm, nhớ bảo người ta để lại kẹo cho anh, buổi tối ở Nivelle rất đáng sợ, không có calo thì anh chết chắc rồi.”

Cậu lương thiện tới mức khiến người ta đau lòng, rõ ràng vừa bị trêu đến xù lông, nhưng sau khi nghe nói Hạ Chước bị trộm thì đã đưa tiền và kẹo dự trữ của mình cho anh.

Hạ Chước sững sờ tại chỗ, nhất thời quên mất nhận lấy.

“Chậc, không cần thì trả tôi.”

Kẹo này nước ngoài không có bán, cậu cũng chỉ còn lại mấy cái này.

“Không nói không cần.” Hạ Chước lập tức bóc một cái kẹo ra ăn, sau đó kéo túi áo của cậu, đặt những cái khác vào: “Chỗ còn lại để dành cho em.”

Một loạt động tác lưu loát sinh động, không biết tự nhiên tới mức nào.

Bỗng dưng Quý Đình Tự có ảo giác như cách mấy đời… Dường như cậu và người đàn ông trước mắt đã quen biết rất nhiều năm, chỉ là tách ra rất lâu chưa gặp lại.

“Lúc trước chúng ta từng gặp sao?”

Ngón tay Hạ Chước khựng lại, động tác kéo lại túi áo giúp cậu như đang vuốt lên một vết sẹo rạn nứt.

“Chưa từng gặp. Ngoài ra, cách bắt chuyện của em cũng không mới mẻ gì.”

“Vậy à ha ha.”

Quý Đình Tự giả vờ cười không hề có cảm xúc, không biết tại sao nhìn dáng vẻ “vợ vừa chết chưa tưới hai ngày đã bị người ta nhắc đến chuyện đau lòng” này của anh, trong lòng cậu thấy rất buồn bực, muốn dập tắt điếu thuốc trong tay, nhưng gần đó không có chỗ có thể dập thuốc.

Đúng lúc cậu đang vẩy thuốc lá nhìn ngó xung quanh, thì cảm thấy hai ngón tay hơi lạnh đột nhiên phủ lên mu bàn tay của mình, nhẹ nhàng trượt xuống như đang lau lọ hoa cổ dài, nửa điếu thuốc lá kia đã chuyển sang tay Hạ Chước.

Anh dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy thuốc lá, ngón cái và ngón áp út trực tiếp bóp tắt đầu thuốc lá đỏ rực, không hề để bụng mà cầm điếu thuốc lá người khác từng hút ở trong tay.

“Lát nữa anh vứt giúp em.”

Quý Đình Tự nhếch mày, cậu không cảm thấy chốn về của nửa điếu thuốc này sẽ là thùng rác.

“Sợ anh lấy thuốc lá của em đi làm chuyện gì kỳ quái à?”

?? Người này biết đọc nội tâm hả?

“Anh còn có thể làm chuyện kỳ quái gì? Lấy thuốc lá dính nước bọt của tôi đi xét nghiệm ADN sao?”

Quý Đình Tự nhún vai không để ý, nhưng lúc cậu ngẩng đầu lên lại bị ánh mắt của Hạ Chước làm cho chấn động, giống như bị ếch xanh bị ánh sáng mạnh ghim lại, nháy mắt cứng đờ tại chỗ.

… Đây chắc chắn không phải một ánh mắt người bắt chuyện nên có!

Bắt chuyện chỉ là một phương thức, người bắt chuyện đều có ý đồ riêng, mà ý đồ sẽ quyết định bọn họ sẽ lộ ra ánh mắt thế nào khi đối mặt với người kia.

Quý Đình Tự lớn lên ở nơi giao chiến từ nhỏ, người từng gặp còn nhiều hơn tổng dân số của một số nước hải đảo nhỏ nào đó, cậu giỏi phân tích lòng người thông qua ánh mắt nhất.

Ví dụ người muốn ngủ với cậu, trong mắt là tham lam và tình dục, liếc một cái cậu đã có thể nhìn thấu đối phương cật lực che giấu thận hư.

Người muốn chinh phục cậu để đi khoe khoang, ánh mắt trông thì thân sĩ, nhưng cậu lại có thể nhìn thấy sự khinh thường kiêu căng bất lịch sự của anh ta, vừa nhìn đã biết người này là tên ngốc.

Người ngụy trang thành kẻ ăn chơi muốn đổi lấy tình báo từ trên người cậu thì hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt của họ lúc nào cũng chú ý tới hai tay của Quý Đình Tự, sợ cậu đột nhiên bùng nổ vặn gãy cổ của mình.

Còn Hạ Chước không thuộc bất cứ loại tình huống nào kể trên.

Ánh mắt của anh có tính công kích quá mạnh, khiến người ta nghĩ đến con sói đói bụng trong trận tuyết dày che phủ bầu trời.

Chỉ trong nháy mắt như vậy, Quý Đình Tự đã cảm thấy gáy của bản thân bị bỏng rồi, mặt cậu mang vẻ cảnh cáo lùi lại nửa bước, muốn ép lui đôi phương, nhưng không ngờ Hạ Chước lại tiến lên, giơ tay muốn bắt lấy cậu!

“Em đang sợ anh?”

Giọng điệu bình tĩnh nhưng khiến trái tim người ta chìm xuống.

Cùng lúc này, ánh mắt của Hạ Chước cũng thay đổi.

Một giây trước còn là mặt biển lặng gió, bây giờ lại đột nhiên dâng lên xoáy nước cuộn trào mãnh liệt, ở trung tâm xoáy nước có thứ sắc bén và điên cuồng giống hai bàn tay to nổi đầy gân xanh xé hai bên viền mắt của anh liều mạng bắt lấy cậu!

Quý Đình Tự dám chắc chắn, một khi để anh thuận lợi thì sẽ không thể trốn thoát được nữa, cậu sẽ bị nhốt lại mãi mãi. Bởi vì đó chính là một loại ánh mắt thẳng thắn nhất, nguyên thủy nhất khi nhìn về phía con mồi nhất định phải có được.

Vừa nãy anh ta vẫn luôn nhìn mình như vậy sao?

Lúc mình cúi đầu, anh ta đã nhìn bao lâu?

Trong lòng Quý Đình Tự chợt dâng lên một ngọn lửa, nhanh chóng giơ tay nắm chặt tay súng ở sau lưng, bắp thịt hai bên hông căng lên giống một con báo săn nổi giận.

“Xin lỗi, hình như anh dọa em rồi.”

Lúc này Hạ Chước mới nhận ra sự thất thố của mình.

“Anh chỉ là sợ em bị ngã, muốn kéo lấy em.”

Anh lùi lại một bước, rụt tay về, tảng đá treo trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Vừa rồi anh đột nhiên bắt lấy Quý Đình Tự như vậy, cậu lại chỉ tức giận, chứ không sợ hãi, chứng tỏ bây giờ cậu vẫn chưa sợ bị người khác chạm vào, tất cả tai nạn cũng đều chưa xảy ra.

Thật tốt…

Hạ Chước cảm thấy may mắn, nhắm mắt lại, lúc mở ra lần nữa ánh mắt đã thay đổi.

Tính công kích và dục vọng xâm lược biến mất không thấy bóng dáng, trở nên thân sĩ và vô hại, giống như sự khát vọng bệnh trạng mà Quý Đình Tự vừa nhìn thấy trong mắt anh đều là diễn.

Rốt cuộc người này còn có mấy bộ mặt?

“Kéo lấy tôi?”

Con mẹ anh là muốn kéo quần tôi xuống thì có!

Quý Đình Tự thật sự thấy không vui, trực tiếp đấm thẳng lên mặt anh.

Hạ Chước đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, ngay cả ánh mắt cũng không hề di chuyển, mãi đến một giây trước khi sống mũi sắp bị đập bẹp, nắm đấm bỗng chuyển sang bên mặt anh, quyền phong thổi bay mấy sợi tóc mái của anh.

Quý Đình Tự không nói một lời, quay người bỏ đi.

Hạ Chước yên lặng đưa mắt nhìn cậu rời đi. Đợi bóng người hoàn toàn biến mất anh mới lấy nửa điếu thuốc kia ra, ngón tay khớp xương rõ ràng chà xát thân điếu thuốc thon dài một lát, sau đó ngậm nó vào trong miệng, cúi đầu châm lửa.

-

Lúc Quý Đình Tự bước vào quán rượu, Mạnh Phàm đã cắt xong cá hồi, chảy nước miếng vẫy tay với cậu: “Lão đại mau tới đây! Nước miếng của tôi sắp nhấn chìm nơi này rồi!”

Mạnh Phàm là lai thỏ Angora và thỏ cụp tai, thân hình to lớn, lượng lông phong phú, đồng thời lại có hai cái tai cụp to lông xù thường lắc lư tát cậu ấy hai cái lúc cậu ấy nói chuyện.

Quý Đình Tự không nhịn được cười, kéo lấy lỗ tai của cậu ấy khi đi ngang qua sau lưng.

“Cứu mạng! Có quỷ kéo tôi!”

Mạnh Phàm gan nhỏ như cây kim, bịt lấy lỗ tai của mình, lắc đầu nhìn trái nhìn phải, đội viên khác cũng không khỏi ngứa tay muốn đi véo cậu ấy.

“Được rồi, cẩn thận kéo trọc thật đấy.” Quý Đình Tự lên tiếng ngăn cản.

Lại không biết cậu mới là đầu sỏ, thỏ to đỏ mắt xúc động muốn khóc: “Lão đại, vẫn là anh tốt với tôi…”

Quý Đình Tự chia nửa chỗ cá của mình cho cậu ấy vì áy náy.

Bên cạnh có người ngồi xổm xuống nhặt đồ, Quý Đình Tự muốn nhích vào trong, nhưng chưa đợi cậu có hành động, một cánh tay đã sờ lên mông cậu qua bộ đồ lao động.

“Mông cong như vậy, lúc làm chắc chắn rất sướng nhỉ. Mèo con, trên người cậu rất nóng, là phát tình rồi sao? Để anh tới an ủi cậu nhé, thấy sao?”

Mặt Quý Đình Tự không cảm xúc quay đầu, thấy người ngồi xổm phía sau cậu là một alpha linh cẩu lông vàng, cấp bậc không thấp.

Tất cả khách trong quán rượu đều nhìn qua, mắt mang vẻ bỡn cợt, hứng thú đợi xem tiểu O đáng thương bị trêu ghẹo sẽ khóc lóc cầu cứu thế nào.

Quý Đình Tự chỉ liếc xuống nhìn tay của gã ta: “Anh ăn no chưa?”

“… Hả?” Lông vàng ngẩn người.

Ngay lúc gã ta ngẩn người, bóng đen trước mắt nhanh chóng lóe quá, ngay sau đó cổ tay truyền tới một đợt đau đớn đòi mạng.

“A —!! Tay của tao —!!” Lông vàng điên cuồng gào lên.

“Đứt rồi.”

Quý Đình Tự bẻ cổ tay của gã ta thành một độ cong gấp khúc, trong tiếng xương răng rắc, lạnh lùng nói: “Mông cong như vậy đền một cái tay, không tính là thiệt đúng chứ?”

Mọi người trong quán rượu kinh ngạc, mấy giây sau vang lên tiếng huýt sáo.

Lông vàng mất hết mặt mũi, ôm cánh tay, chật vật chạy ra ngoài.

Có người lặng lẽ đánh giá, nhỏ giọng hỏi người này có lai lịch gì, cả đời này chưa từng thấy omega nào ra tay ác như vậy.

Người biết nội tình thì nói càng nhỏ hơn, trả lời: “Biết bộ Phóng viên chứ? Đây là người lãnh đạo kia.”

“Là Quý…” Nửa câu của đối phương nghẹn trong cổ họng, miệng há to có thể nuốt vừa cả quả trứng gà, vai rụt về phía sau, nhìn một cái rồi vội vàng quay đầu lại.

Người “lãnh đạo” nói đến là khiến người ta thay đổi sắc mặt kia đang ngồi trên ghế ăn từng miếng cá quý giá.

Chiến tích đáng kiêu hãnh nhất trong cuộc đời Quý Đình Tự tính đến bây giờ chính là 25 tuổi thăng chức chủ nhiệm bộ Phóng viên liên minh quốc gia.

Cậu kinh nghiệm ngoại trú 7 năm, nhiều lần thâm nhập chiến khu kịch liệt cửu tử nhất sinh lại có thể rút lui an toàn, không phải vì cậu có một cặp mông rất cong, mà là vì cậu chắc chắn là người không dễ chọc.

Omega mèo Napoleon chân ngắn cấp 3S, pheromone rượu mạnh có tính công kích, từng nhận ba đai lưng vàng trong trận thi quốc tế không phân biệt giới tính, vô cùng giỏi đấu vật và bắn từ xa.

Từng có người làm động tác nâng háng hạ lưu với cậu ở vòng chào hỏi trước trận đấu, cậu đã đánh đối phương là một alpha sói hoang tới mức phải che đũng quần chạy trối chết, cả đời này không thể nâng háng được nữa.

Nói đơn giản chính là cậu không vui hoặc quá vui, đều có thể đánh alpha giống đực không thuận mắt phải quỳ xuống gọi ba, xin tha.

Vụ ngoài ý muốn kết thúc quá nhanh, các đội viên yên tâm ăn uống no nê.

Lúc này trong chiếc xe cách cửa hơn 50 mét, Hạ Chước đang lưu luyến nhìn về phía này.

Thì ra Quý Đình Tự trước khi kết hôn với anh là như vậy…

Tự tin, mạnh mẽ, có lực uy hiếp của lãnh đạo, đồng thời còn có sự hoạt bát và phong lưu của người thiếu niên.

Mặc dù hơi thô lỗ, nhưng vô cùng lịch sự, trước khi chặt tay người còn biết hỏi người ta ăn no chưa.

Đâu giống mèo, rõ ràng là một chút sư tử con vô cùng hấp dẫn.

Nhưng sau này rốt cuộc cậu đã trải qua chuyện gì, mới biết thành dáng vẻ đờ đẫn nhát gan, sợ người khác chạm vào kia?

Hạ Chước giơ tay đỡ trán, gió đêm thổi qua ngoài cửa sổ, thổi bay sợi tóc của anh.

Trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một bóng dáng lén la lén lút, đi một bước quay đầu ba lần chuồn vào trong ngõ, gọi điện thoại, ngay sau đó trong quán rượu có mấy alpha thần hình to lớn đi ra ngoài.

Hạ Chước cau mày nhìn hướng họ rời đi, xuống xe đi theo.

Sau khi anh đi, một chiếc Mustang màu đỏ hung hãn gầm rú lao tới, phanh gấp trước cửa quán rượu, người trên xe chống cửa xe tung người nhảy xuống.

Dáng người cậu ta cao gầy, tuổi tác không lớn, mặc một bộ đồ cưỡi ngựa màu xanh tím than kỳ dị, mái tóc dài cứng tùy tiện khoác trên vai, bên trong tết mấy sợi dây màu sặc sỡ, quay người, sau lưng móc một thanh loan đao có thể che nửa eo của cậu ta.

Mắt thiếu niên cực kỳ sáng, hai cánh tay đong đưa như mãnh cầm dang rộng đôi cánh trước khi bay cao, sau khi vào quán rượu, cậu ta chạy thẳng tới chỗ Quý Đình Tự, ngồi sát bên cạnh cậu.

Giống như một cơn gió từ thảo nguyên nước ngoài xuyên đến thành tuyết mênh mông, lúc đến vội vã.

“Xong việc rồi?” Quý Đình Tự rót cho cậu ta cốc nước.

“Ừ.”

Dường như cậu ta không thích nói chuyện lắm, hai tay nâng cốc nước kia, uống còn nghiêm túc hơn cả bạn nhỏ.

“Ài! Sa Mạc Thanh, vừa nãy anh cậu bị người ta chấm mút đấy có biết không?” Đội viên miêu tả sống động chuyện Quý Đình Tự vừa bị người ta sờ mông thế nào với cậu ta.

Sa Mạc Thanh cẩn thận đặt cốc nước xuống, sờ loan đao ở bên hông: “Là ai làm? Tôi đi giết gã ta.”

Các đội viên cười ha hả: “Tiểu Thanh đúng là vẫn rất bảo vệ lão đại!”

Quý Đình Tự đỡ trán: “Cậu lại bắt đầu! Tôi dạy dỗ người ta rồi, cậu đừng cứ ngày nào cũng treo đánh với giết bên miệng.”

“Ngài không thích, tôi sẽ không nói nữa.” Sa Mạc Thanh mím chặt môi, dáng vẻ chỉ sợ bị cậu chán ghét.

“Không chỉ có tôi không thích, omega sau này của cậu cũng sẽ không thích.”

Nghe vậy, thỏ to Mạnh Phàm ngồi ở đối diện lặng lẽ ưỡn ngực.

“Tôi sẽ không có omega.” Sa Mạc Thanh nhìn vào mắt Quý Đình Tự nói.

Mạnh Phàm lại rụt ngực về, còn thuận tiện chọc cà rốt trong đĩa của Quý Đình Tự, cắn mạnh một miếng.

“Nhóc thỏ con, cậu lại lên cơn điên gì?”

“Trong lòng tôi rất chua… Tôi, tôi phải ăn hết tất cả cà rốt của anh!”

“Cậu mau ăn đi, cà rốt xào rau cần, chó cũng không ăn.”

Quý Đình Tự cầu còn chẳng được.

Sa Mạc Thanh ngồi kiểu học sinh tiểu học, uống hết cả cốc nước, mắt dần dần phủ lên một lớp màng xám. Đợi lúc lớp màng kia tan đi, tròng mắt của cậu ta đã biến thành mắt diều hâu màu hổ phách, chậm rãi và sắc bén xoay chuyển 180 độ, trinh sát kiểm tra toàn bộ quán rượu.

“Anh trai, nơi này không đúng lắm.” Cậu ta nói với Quý Đình Tự.

“Tôi nhìn ra rồi. Cậu chưa đến, tôi không dám tùy tiện dẫn họ đi.”

Quý Đình Tự cảm thấy sau gáy mình phát nóng, mí mắt phải giật không ngừng như đang có điều báo, cậu đứng dậy kéo Mạnh Phàm lên: “Đừng ăn nữa, chúng ta lập tức rời đi.”

-

Cùng lúc này ở ngõ sau quán rượu, Hạ Chước đã đi theo bóng người đến một khu xe chở hàng.

Bảy tám người quây thành một vòng tròn, đều là người đàn ông vạm vỡ.

“Chắc chắn không? Cậu ta phát tình thật à?”

“Chắc chắn! Trên người cậu ta vô cùng nóng.” Có người vỗ ngực đảm bảo, quay mặt qua, không ngờ lại là tên lông vàng vừa nãy.

“Được, tối nay chuẩn bị ra tay, cướp hàng hóa và trang bị của bọn họ, alpha giết, omega đưa đi!”

“Vậy Quý Đình Tự thì sao? Xử luôn cậu ta hả?”

“Xử cái rắm! Người tao cần chính là cậu ta, người khác có thể mặc kệ, Quý Đình Tự nhất định phải tóm được.” Người nói chuyện cười dâm tà, xoa cằm tặc lưỡi.

“Như vậy mạo hiểm quá đại ca! Quý Đình Tự khó chơi như vậy…”

“Khó chơi? Mèo hoang thì nên chặt móng vuốt rồi thương yêu thật tốt, tao đánh dấu cậu ta suốt đời, xương cốt đều làm tới mức mềm nhũn, xem cậu ta còn lấy gì huênh hoang với tao!”

Mấy người nhún vai cười dâm đãng.

Cạnh thùng xe chở hàng thứ hai phía sau bọn họ, quanh người Hạ Chước lệ khí bùng nổ, đôi mắt dần dần biến thành mắt sói màu đỏ ngầu, bên trong bùng lên sát ý không hề che giấu giống như muốn xé vụn hết mấy người kia.

Không chiri vì nội dung cuộc trò chuyện của họ, còn vì Hạ Chước chợt nhớ ra: Kiếp trước Quý Đình Tự từng chịu một vụ cướp cực lớn ở chiến khu Nivelle, tai và hai chân của cậu đã bị thương vì bảo vệ đội viên của mình, sau đó thương nặng khó lành, chưa đến 30 tuổi cơ thể đã suy sụp.

Đây là sự bắt đầu cho cuộc đời bi kịch của cậu.

Tính thời gian… thì là vào đêm nay.

 

back top