14
Thương Lục đương nhiên không tự nguyện cút.
Mà là bị Thương Xán lôi đi.
Đóng cửa lại.
Hai người lại đánh nhau một trận nữa.
Loảng xoảng.
Nói thật, khá giúp ngủ đấy.
Ban ngày, hai đứa vẫn phải “anh em hòa thuận” cùng nhau đến công ty.
Chắc chú Thương giao cho chúng nhiệm vụ gì đó.
Còn tôi, không phải bơi trong biển kiến thức, thì cũng là bơi trong vườn với bác làm vườn.
Thật kỳ lạ, nhìn thấy hoa cỏ cây cối là cảm thấy thân thiết vô cùng.
Kiếp trước tôi chắc chắn là một thành viên trong số đó.
Đến tối.
Thương Lục sẽ đẩy cửa phòng tôi.
Thường thì ngay trước khi cậu ta vén chăn lên giường.
Thương Xán sẽ đến chiến trường.
Tại sao lại gọi là chiến trường?
Vì cậu ta không nói một lời mà lao vào đá một cước.
Đá cho Thương Lục đang tươi cười.
Lập tức nổi điên.
Hai người đánh nhau ra ngoài cửa.
Tội nghiệp cánh cửa phòng tôi.
Bây giờ không khóa trái được nữa rồi.
Không biết là thằng chó nào làm.
Không khóa được cũng không sao.
Chúng đánh nhau thì chúng cứ đánh, tôi ngủ thì tôi cứ ngủ.
Đạt được một sự cân bằng vi diệu.
Một ngày nọ khi đang cắt tỉa hoa trong vườn.
Bác quản gia khéo léo hỏi, gần đây hai thiếu gia trên mặt toàn có vết thương mới, hỏi tôi có biết chuyện gì không.
Tôi nghịch cây kéo lớn, “cạch cạch”.
Suy nghĩ một lúc, mỉm cười trả lời:
“Chắc là vì cùng thích một món đồ chơi thôi.”
Bác quản gia nghe vậy thở dài:
“Haiz, cặp song sinh là thế đấy.
“Hồi nhỏ hai đứa thường xuyên đánh nhau vì cùng thích một thứ, rõ ràng bên cạnh có một cái giống hệt, hai đứa vẫn cứ thích giành cái trong tay đối phương.”
Tôi dừng lại, hỏi:
“Cuối cùng giải quyết thế nào ạ?”
Bác quản gia lắc đầu:
“Không giải quyết được, phải để hai anh em đó tự thương lượng.
“Thương lượng xong rồi thì một đứa chơi buổi sáng, đứa kia chơi buổi chiều.”
“Không thương lượng được thì sao?”
Bác quản gia lại thở dài:
“Nếu không thương lượng được, hai đứa sẽ phá hỏng thứ đó.”
“…”