15
Tối hôm đó.
Người đẩy cửa phòng tôi trước là Thương Xán.
Cậu ta bước nhanh đến bên giường, giơ tay cởi áo phông, vén chăn lên giường.
Một loạt động tác mượt mà này.
Thành thục như thể đang lên giường của chính mình.
Tôi không hiểu gì.
Bị cậu ta ôm từ phía sau ngủ nửa đêm.
Cũng bị cậu ta chống đỡ nửa đêm.
Kim đồng hồ chỉ sang ba giờ.
Thương Xán vùi vào hõm cổ tôi, hít mạnh một hơi.
Rồi cắn một cái không nặng không nhẹ, lật người xuống giường.
Năm phút sau.
Thương Lục bước vào phòng tôi.
Cậu ta cầm chiếc áo phông trắng rơi dưới chân giường, tiện tay vứt xuống sàn.
Rồi vén chăn lên giường.
Tôi đã hiểu.
Hai đứa này đã thương lượng xong rồi.
Một đứa ngủ nửa đêm đầu, một đứa ngủ nửa đêm sau.
“Anh ơi.”
Thương Lục ôm từ phía sau, lòng bàn tay đè lên mu bàn tay tôi, mũi chạm nhẹ vào gáy tôi, phàn nàn:
“Khó ngửi chết đi được.”
“…”
“Em làm nó biến mất nhé, được không?”
Thương Lục dùng mũi cố ý chạm vào tôi.
Tôi cất tiếng hỏi:
“Tôi nói không thì cậu không chạm nữa à?”
Thương Lục đột nhiên dừng lại, ngoan ngoãn dán vào lưng tôi:
“Đương nhiên, từ bây giờ, em sẽ không ép anh làm bất cứ điều gì.”
Tôi cười:
“Vậy được, bây giờ cậu xuống giường, ra ngoài đi.”
Thương Lục đột nhiên tủi thân:
“Anh ơi, anh thiên vị rồi, Thương Xán ngủ trên giường anh được, tại sao em không được? Điều này không công bằng với em.”
“…”
Thằng trà xanh chết tiệt.
Và cả thằng kiêu ngạo chết tiệt đó nữa!
Thôi.
Đánh không lại, chạy cũng không thoát.
Cứ vậy mà chịu đựng.
“Này, cậu có thể lùi ra sau một chút không?”
“Sao thế anh? Em ôm anh nóng à?”
“Không phải, cứng.”
“Ồ, cái đó em không thể kiểm soát được, nó tự đứng lên đấy. Chẳng lẽ Thương Xán không…”
“Thôi im đi,” tôi thở dài, “ngủ đi.”
Thương Lục lại dán sát vào tôi hơn nữa, cười:
“Anh ngủ ngon.”
“…”
Ngon cái búa!