16
Ngày hôm sau.
Tôi thức dậy với hai quầng thâm mắt.
Trên bàn ăn.
Thương Xán mắt phun lửa, nghiến răng nghiến lợi chất vấn Thương Lục:
“Em tối qua đã làm gì anh ta?!”
Thương Lục còn chẳng thèm ngước mắt, thản nhiên đặt một quả trứng chiên cắt hình trái tim vào đĩa tôi.
Lười biếng nói:
“Tự anh hỏi anh ấy đi, gào lên với tôi làm gì.”
“…”
Thằng kiêu ngạo chết tiệt mất mặt.
Căng mặt ra, ngồi thiền.
Nhân lúc Thương Lục ra ngoài nghe điện thoại.
Tôi nhanh tay gắp quả trứng hình trái tim đó chuyển sang đĩa của Thương Xán, giả vờ yêu thương nói:
“Mau ăn đi, đừng để bụng đói.”
Thương Xán hừ lạnh:
“Anh gắp cái thứ anh không ăn cho tôi à?”
“…”
Tôi há miệng, rồi lại ngậm vào.
Đứng dậy làm bộ muốn gắp lại quả trứng đáng chết đó.
Ai ngờ Thương Xán đột nhiên co giật tay, gắp lên rồi nhét vào miệng, ăn như thể đang nhai thép:
“Tôi ăn giúp anh rồi.”
“… Ồ,” tôi ngồi lại chỗ cũ, cười khan, “Vậy thì cậu giỏi lắm.”
Thương Xán lại hừ một tiếng.
Bắt đầu ăn ngấu nghiến đồ ăn trong đĩa.
Lần này tôi thực sự cảm thấy thương hại.
Vì tôi nhớ lại những con heo nhỏ mình từng nuôi năm đó.
Cũng ăn ngấu nghiến như thế.
Tôi thấy vui, đưa cốc sữa bên cạnh chưa uống qua:
“Không đủ thì đây còn nữa.”
Thương Lục quay lại, vừa lúc thấy cảnh này.
Ánh mắt lạnh lùng đảo qua lại mấy lần, cuối cùng nhìn về phía Thương Xán, lạnh lùng hỏi:
“Anh đã làm gì anh ấy?”
Thương Xán ánh mắt còn chẳng thèm cho cậu ta một chút, cầm cốc sữa lên uống cạn:
“Em không có mồm à? Tự đi hỏi anh ấy!”
“…”
Lần này thì đến lượt thằng trà xanh bị dập.
Tốt lắm.
Hai anh em này có thù là báo ngay tại chỗ.
Tôi thực sự muốn sống tàn nhẫn như chúng.