2
Đứa đầu tiên trèo lên giường tôi là em trai trà xanh.
Nửa đêm.
Chó cũng ngủ rồi mà cậu ta vẫn không ngủ.
Cách lớp chăn, cậu ta đè lên người tôi, mang lại cho tôi trải nghiệm “quỷ đè” đỉnh cao.
“Anh ơi, anh chưa dậy à?”
Tôi tỉnh lâu rồi.
Nhưng tôi bị chứng quáng gà.
Nếu không bật đèn thì có mở hay nhắm mắt cũng chẳng khác gì nhau.
Tuy nhiên, tôi vẫn phải mở mắt.
Vì “con quỷ” kia thò tay vào chăn, lôi tay tôi ra.
“Anh ơi, sờ thử xem em là ai.”
Sờ sủng cái đầu cậu ta.
Em trai kiêu ngạo sẽ không bao giờ gọi tôi là “anh”. Cậu ta chỉ hất cằm cao quý chỉ vào tôi:
“Này, tránh xa tôi ra.”
Trời đất chứng giám. Lúc đó tôi chỉ bị con robot hút bụi đằng sau cậu ta thu hút, tiện thể liếc nhìn cậu ta một cái.
Đương nhiên.
Em trai trà xanh gọi tôi là “anh” chắc chắn không phải thật lòng coi tôi là anh.
Tôi có chất phác thật, nhưng không phải bị khuyết tật não.
Tạm thời chưa thể hiểu được cậu ta muốn làm gì.
Vậy thì cứ chiều theo cậu ta thôi.
Em trai trà xanh kéo tay tôi từ cằm góc cạnh lên đến gáy:
“Nhận ra chưa?”
Tôi phối hợp:
“Ừm, em là Thương Lục.”
Tóc cậu ta là kiểu đuôi sói, còn Thương Xán là đầu đinh. Hơn nữa, chỉ cần nghe cái giọng nói mang theo ba phần cười cợt kia, cũng dễ dàng nhận ra.
“Anh giỏi thật.”
“…”
Lòng có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên.
Năm giây sau, cậu ta bắt đầu.