Theo Mẹ Gả Vào Hào Môn, Cặp Alpha Song Sinh Luôn Muốn Trèo Lên Giường Tôi

Chap 3

 

3

“Tay anh nhỏ thật đấy.”

“Ừ, tay em to.”

“Tay anh mềm thật đấy.”

“Ừ, tay em cứng.”

Không ổn rồi.

Không chỉ có thế.

Thôi, ai hiểu thì tự hiểu.

Tôi khó chịu nhúc nhích thắt lưng.

Thương Lục dường như không cảm thấy gì.

Vẫn thong thả xoa tay tôi:

“Lòng bàn tay anh có vết chai.”

“Ừm, vết chai do cắt rau lợn đấy.”

Thương Lục cười nhẹ một tiếng.

“Anh dễ thương thật.”

“…”

Dễ thương cái lông! Thực sự muốn lấy liềm bổ đầu cậu ta một phát.

Tôi không biết ánh mắt cậu ta đang đặt ở đâu.

Chỉ cảm thấy chỗ nào đó rất nóng.

Mấy thằng Alpha chúng nó là thế đấy, rất dễ bị kích động.

Tôi hiểu.

Nhưng tôi không hiểu tại sao cậu ta lại ngửi tôi như một con chó.

Định ghi tôi vào hệ thống khứu giác của cậu ta à?

Hơi thở nóng bỏng từ trán bắt đầu đi xuống.

Tôi nhắm mắt lại.

Hơi thở đó giống như một đốm lửa nhỏ.

Lướt qua khóe môi, lướt qua viền cằm, rồi đậu xuống cổ.

Thương Lục vùi vào hõm cổ tôi, dùng sống mũi cao thẳng cọ nhẹ.

“Anh ơi, anh thơm thật.”

“…”

Cái này hoàn toàn là nói bậy.

Pheromone của tôi đã bị miếng dán ức chế đè lại rất tốt.

Hơn nữa, mùi của nó là ngải tây.

Nếu có tỏa ra thì cũng chỉ là mùi thuốc đắng nhẹ.

Tôi đẩy vai cậu ta:

“Về ngủ đi, buồn ngủ đến nói mê rồi.”

Thương Lục thuận thế nắm tay tôi kéo xuống, giọng nói khàn đặc:

“Em có buồn ngủ hay không, anh không cảm nhận được sao?”

Thì ra là một con sói đuôi to mang ý đồ bất chính.

Thà là em trai kiêu ngạo còn hơn.

Thứ đang dán vào lòng bàn tay tôi có sự hiện diện quá mạnh mẽ.

Tôi thở dài:

“Vậy em muốn làm gì?”

Thương Lục dùng môi cọ vào cổ tôi, giọng khàn khàn dụ dỗ:

“Giúp em đi, anh ơi.”

Giúp?

Bây giờ Thương Lục chỉ dùng cơ thể đè lên tôi.

Nếu cậu ta dùng pheromone áp chế tôi, thì chẳng có gì gọi là “giúp” cả.

Bề ngoài là cậu ta đang cầu xin tôi, nhưng thực tế tôi không có lựa chọn nào khác.

Haiz, cái nỗi đau của kiếp Omega.

Ít nhất cũng phải đấu tranh để giữ lại cúc hoa.

Tôi cử động ngón tay, hạ giọng:

“Dùng tay giúp em, được không?”

Trong bóng tối, ánh mắt đầy xâm lược của Thương Lục đảo qua mặt tôi, giọng nói lại dịu dàng:

“Anh không muốn cho em sao?”

Anh trai cậu, đây có phải câu hỏi mà miệng người nên nói ra không?

Tôi nhịn:

“… Không thích hợp.”

“Sao lại không thích hợp? Em vừa nhìn thấy anh là đã thích chết đi được rồi.”

Tin cậu ta mới là ma quỷ.

Tôi mím môi, suy nghĩ cách bảo vệ cái mông.

Thương Lục bỗng bật cười, dùng hai ngón tay nhéo má tôi:

“Nhìn anh khó xử kìa, mặt nhăn tít lại rồi.”

Nói xong, cậu ta giật phăng chiếc chăn mỏng trên người tôi, vòng tay ôm tôi ngồi lên đùi cậu ta, tiếc nuối nói:

“Dùng tay thì dùng tay vậy, em cũng rất thích tay của anh.”

“Bắt đầu đi, anh ơi.”

Tôi nhắm mắt lại, đưa tay xuống.

Tưởng tượng như mình đang chà một thanh củi khô.

Anh trai cậu ta.

Tay mỏi quá.

Thương Lục đột nhiên bóp cằm tôi, ngón cái ấn vào môi dưới của tôi:

“Tập trung vào anh, đừng lười biếng.”

Tôi có chút bực bội, lườm nguýt trong lòng.

Chà! Chà chà chà! Chà cho cậu ta phế luôn!

Một lúc lâu sau.

Cuối cùng cũng nghe thấy cậu ta rên lên.

Tôi vội vàng lùi lại, nhưng bị Thương Lục đưa tay nắm lấy gáy.

Tôi không thể cử động, tuyệt vọng nhắm mắt.

Mặt tôi dính đầy…

Thương Lục thỏa mãn rồi.

Thở phào một tiếng, đưa tay lấy hộp khăn giấy trên tủ đầu giường.

Lau cho tôi từng chút một.

Sau khi lau sạch, cậu ta in một nụ hôn lên khóe môi tôi, như một phần thưởng bố thí.

“Anh ngoan thật.”

Thương Lục mặc quần, xuống giường.

Cửa mở, ánh sáng từ hành lang tràn vào.

Cậu ta quay đầu lại, mỉm cười vô hại:

“Ngủ ngon, anh.”

Cửa đóng lại.

Tôi hướng về phía ánh sáng vừa biến mất.

Bỗng nhiên ném hộp khăn giấy qua.

Tạo ra một tiếng “bốp”.

Mẹ kiếp.

 

back top