Tên này ngủ mà lông mi vẫn đang run, căn bản là đang giả vờ ngủ đây mà.
Ai ya, sau khi làm xong thì giả vờ ngủ, có phải xấu hổ hay không nhỉ?
Vốn dĩ sau khi tỉnh dậy phát hiện bản thân bị ăn sạch sẽ, tâm trạng Mạc Chi Dương đã không vui vẻ gì mà tên này còn giả vờ ngủ, tức chết mình rồi!
Quay đầu lại, cúi đầu khóc nức nở.
Vốn dĩ Bạc Tư Ngự còn muốn giả chết, kết quả vừa nghe thấy tiếng khóc của Mạc Chi Dương, cả người anh luống cuống cả lên.
- Em, em sao thế?
- Hu hu hu, tôi không còn sạch sẽ nữa rồi!
Nước mắt trong đôi mắt to tròn rơi xuống, khóc đến thảm thương.
- Hu hu hu, tại sao lại như vậy chứ.
Điều này, đổi lại là Bạc Tư Ngự cũng không biết làm sao, cũng không biết phải giải thích như thế nào, dù sao không thể nói với cậu mình cái gì cũng nhớ rõ hết, chỉ có thể đè nén giọng nói, nghiêm túc nói.
- Anh sẽ chịu trách nhiệm!
- Hu hu hu, thì ra trước đó anh không muốn chịu trách nhiệm với tôi sao? Tại sao tôi lại gặp phải hạng người tồi tệ như anh chứ, hu hu hu.
Mạc Chi Dương hoàn toàn nhập vai, bụm mặt khóc, giọng nói tinh tế như mèo con ngược lại khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Bạc Tư Ngự đã nghĩ có thể bị đánh bị mắng, nhưng lại không ngờ cậu lại khóc, tiếng khóc của cậu khiến lòng anh khó chịu như bị lăn trong dầu nóng.
- Em đừng khóc, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm mà!
Cảnh tượng lúc này, rất giống trong các tiểu thuyết máu chó, vẫn là loại đó, tiểu thuyết máu chó về tình một đêm, chẳng qua là một người đang diễn kịch còn một người thì đang liều mạng muốn chịu trách nhiệm.
- Anh anh, ai cần anh chịu trách nhiệm chứ, anh anh anh.
Hốc mắt Mạc Chi Dương đỏ ửng lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là nước mắt, khiến người ta rất đau lòng.
Bị cậu nghi ngờ, Bạc Tư Ngự gần như là buột miệng nói ra tên mình.
- Anh là Bạc Tư Ngự.
Lời nói vừa thốt ra, mới kinh ngạc phát hiện ra không ổn.
Lộ rồi!
Mạc Chi Dương nhíu mày, tiếng khóc dần dần ngừng lại, quay đầu nhìn anh.
- Bạc Tư Ngự là ai?
Cái tên này có chút quen thuộc nhưng đột nhiên không nghĩ ra, không biết thân phận của anh cũng cảm thấy, với tướng mạo và khí chất của người này căn bản không giống một sinh viên năm nhất.
Chủ yếu là tướng mạo, thực sự có chút đẹp trai hơn người bình thường, kết hợp với vị diện trước đây, NPC này địa vị không thấp cho nên cậu mới giả vờ khóc lóc để điều tra ra thân phận của anh.
Dương Dương vậy mà không biết thân phận của mình sao?
Xem ra mình mất công đeo khẩu trang nhiều ngày như vậy rồi, Bạc Tư Ngự thấy cậu không khóc nữa, cẩn thận thăm dò.
- Dương Dương, em yên tâm, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm mà.
Nếu như anh dám không chịu trách nhiệm, tôi sẽ cho anh chết chìm trong bồn cầu cùng với Chủ Thần biến thái kia nữa, cho các người cùng làm bạn.
- Vậy….
Cậu khóc có chút chân thật, vừa khóc vừa nấc, nắm lấy tay anh, lợi dụng cơ hội đưa ra yêu cầu.
- Vậy tôi muốn ăn gà rán!
- Ăn gà sao?
Tên háo sắc tự động lọc ra mấy thứ.
Lúc Mạc Chi Dương cảm thấy bản thân có thể ăn gà rán thơm ngào ngạt thì đột nhiên bị người ta đè lên giường.
- Anh làm gì đấy?
Bạc Tư Ngự mỉm cười, chậm rãi nhấc chăn lên đắp kín hông của hai người.
- Dương Dương không phải muốn ăn gà sao?
- Tôi muốn ăn gà rán, không phải gà, a~
Còn chưa nói xong, đã bị ngăn chặn lại, chăn trùm kín đầu, mọi thứ trở nên sống động hơn, dù sao Bạc Tư Ngự cũng đã nghẹn mười tám năm rồi.
Chuyện này truyền ra ngoài, nói là tên cứng nhắc lớp mười một, vẫn chưa phân hóa kia đã phân hóa ngày hôm qua rồi, lại có thể có mùi kẹo sữa dâu tây.
Trước kia Mạc Chi Dương cũng được xem là có tiếng tăm, đã đánh không ít Alpha đột nhiên phân hóa thành Omega, còn là mùi kẹo sữa dâu tây nữa, điều này khiến mọi người chấn động.
Chủ yếu là cậu lớn lên đáng yêu ngọt ngào, Pheromone còn là mùi này, đương nhiên có không ít Alpha bắt đầu nóng lòng muốn thử xem sao, muốn theo đuổi dù sao Omega này cũng rất ít gặp.
Lúc Mạc Chi Dương đỡ eo xuất hiện trong tầm mắt của mọi người đã là thứ sáu, buổi trưa đến nhà ăn ăn cơm.
Bưng khay đồ ăn xếp hàng, Mạc Chi Dương bắt đầu suy nghĩ: Hai ngày nay lăn qua lăn lại không đi học, không biết có thể giải thích với thầy giáo là do phân hóa không nữa.
Dựa vào thành thích của mình đến lúc đó chắc chắn không đạt tiêu chuẩn, nếu bình thường bị trừ điểm thì chắc hẳn phải thi lại học lại.
- Ký chủ, mời mở mắt chó của cậu ra nhìn xem xung quanh được không?
Hệ thống không nhìn nổi nữa, có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm cậu, kết quả người này còn đang phiền não chuyện không đạt tiêu chuẩn kỳ thi?
Được hệ thống nhắc nhở, Mạc Chi Dương mới kinh ngạc phát hiện, ánh mắt của những người xung quanh rất kỳ quái, tại sao cả đám trông như muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy?
- Này, cậu nhìn cái gì đấy?
Mạc Chi Dương túm lấy người đàn ông đang xếp hàng trước mặt mình, cậu ta cũng liên tục quay đầu lại nhìn lén mình, túm cổ áo cậu ta.
- Có tin tôi đánh cậu không?
- Đáng yêu quá!
- Siêu đáng yêu luôn á!
Các khu đều có nhà ăn, chỉ là bây giờ Mạc Chi Dương mới phát hiện, khu nhà ăn của Belta có không ít Alpha, mẹ nó sao lại thế này?
Nhìn xung quanh, phát hiện bên cạnh có không ít người thì thầm to nhỏ, nhìn chằm chằm mình giống như con khỉ, thở phì phò ném khay đồ ăn xuống, không ăn nổi nữa!
Dọc đường trở về ký túc xá, có không ít người nhìn mình chỉ chỉ trỏ trỏ.
Bạc Tư Ngự đang cần cù chăm chỉ giặt ga trải giường, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, ngửa ra sau nhìn lại thấy cậu quay về.
- Dương Dương, không phải là đi ăn cơm sao?
- Không ăn, tức đến no rồi.
Mạc Chi Dương tức giận quay về, đóng cửa lại, nhìn thấy anh thì bĩu môi, đi qua đó cả người treo trên người anh.
Hai tay ôm chặt cổ anh, hai chân vòng qua quấn quanh eo anh, đầu dựa vào vai, giọng nói rầu rĩ.
- Bọn họ đều đang cười em, phân hóa thành Omega dường như là chuyện rất mất mặt.
- Sao lại vậy?
Bạc Tư Ngự trả lời giọng nói rất ngạc nhiên, giống như dỗ trẻ con, bởi vì hai tay đều là bọt xà phòng nên giơ cao lên, chỉ dùng khuôn mặt cọ cọ trên đỉnh đầu cậu.
- Dương Dương sao lại cảm thấy mất mặt chứ, Dương Dương chính là mặt trời con mà.
Bản thân mình tốt xấu gì cũng là một bá vương, kết quả lại phân hóa thành Omega, bản thân về sau làm sao có thể làm bá vương nữa chứ? Hình tượng được xây dựng cũng không bảo vệ được, thất bại quá.
Thứ sáu trên sân bóng, trường học có trận thi đấu hữu nghị với trường bên cạnh, Tiêu Nghị làm đội trưởng của đội bóng, đương nhiên là ra trận, quả bóng ba đẹp rất đẹp kết thúc nửa trận đấu.
Quay đầu nhìn A Dung bưng nước đang đợi mình dưới bóng cây, tâm trạng vui vẻ đi qua đó nhưng lại bạn tốt Dương Tử Bình ngăn cản lại.
- Tiêu Nghị, cậu có biết, tên phế vật chưa phân hóa trước kia vẫn luôn thích cậu không, hai ngày trước đã phân hóa thành Omega rồi, còn là mùi kẹo sữa dâu tây nữa chứ!
Bốn từ kẹo sữa dâu tây quả nhiên khiến bước chân của Tiêu Nghị dừng lại.
- Cậu nói cái gì?
- Tôi đã tự mình đi ngửi rồi, cậu ta đi vào nhà ăn, mùi hương kia thực sự rất thơm, hơn nữa so với những Omega khác thì Pheromone càng đậm hơn.
Dương Tử Bình nói, vén đồng phục lên lau mồ hôi trên trán.
Động tác này để lộ ra cơ bụng hấp dẫn ánh mắt của không ít Beta và Omega.
- Tốt xấu gì tôi cũng là người làm mưa làm gió trong trường học, chắc chắn muốn theo đuổi Omega mùi kẹo sữa kia.
Nói xong, ánh mắt Dương Tử Bình khiêu khích nhìn bạn thân của mình.
Tiêu Nghị có chút kỳ quái, sao cậu lại có mùi kẹo sữa dâu tây nhỉ?
Nhớ tới cậu nhóc cho mình kẹo sữa trong ký ức, lại nhìn A Dung dưới bóng cây, mùi của A Dung là mùi hoa cây dành dành.
Tính cách rất giống với cậu nhóc đó, còn Mạc Chi Dương kia lại bá đạo như vậy, còn thích bắt nạt người khác nữa, sao có thể là cậu chứ.
Sau khi nghĩ kỹ, Tiêu Nghị đầy người bên cạnh ra.
- Muốn đi thì đi đi, để cậu ta bớt quấy rầy tôi.
Nói xong đi đến dưới gốc cây.
- Được thôi!
Dương Tử Bình vô cùng vui vẻ, ở trước mặt mọi người làm động tác ném bóng vào rổ khiến người bên ngoài thét chói tai.
Hôm sau sau khi tỉnh dậy mới phát hiện bên cạnh không có người.
Mạc Chi Dương xuống giường nhìn thấy hai phần điểm tâm sáng đặt trên bàn, trên tờ giấy còn có chữ viết: Buổi tối anh trở về sẽ đưa gà rán tới cho em.
Bạc Tư Ngự này luôn xuất quỷ nhập thần, cũng không để ý lắm, rửa mặt ăn sáng xong thì đi đến thư viện.
Thư viện là nơi dùng chung ở chỗ giao nhau của ba khu, Mạc Chi Dương nghênh ngang đến thư viện, đi vào trong, trong nháy mắt thu hút ánh mắt của mọi người.
Mặc dù có chút chán ghét nhưng cũng chỉ có thể coi như không biết, lập tức đi đến khu để các tác phẩm văn học nổi tiếng trong góc.
Tiện tay lấy quyển sách rồi ngồi xuống, còn chưa đọc xong trang thứ nhất, trước mặt đã có bóng người bao phủ, Mạc Chi Dương vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện ra là người quen, bạn của Tiêu Nghị Dương Tử Bình.
- Này, bạn học Mạc.
Dương Tử Bình rất tự nhiên ngồi đối diện Mạc Chi Dương, cười lộ tám cái răng.
Tướng mạo của anh ta cũng đẹp trai tỏa sáng như ánh sáng mặt trời, nhưng so với Bạc Tư Ngự vẫn kém hơn rất nhiều.
- Chúng ta quen biết nhau sao?
Mạc Chi Dương ngay cả nụ cười lễ phép cũng không có, hỏi sau thì cúi đầu đọc sách, tên này không phải tới phá hỏng chuyện mình ngược bạch liên chứ.
Dương Tử Bình đối với loại thái độ này cũng nằm trong dự đoán, dù sao trước kia kẹo sữa nhỏ này thích Tiêu Nghị nhưng mình cũng không hề thua kém Tiêu Nghị, muốn chiếm được tâm hồn non nớt của viên kẹo sữa nhỏ này cũng không khó.
- Đều là bạn học mà, không cần phải cách xa nhau ngàn dặm như thế chứ?
Dương Tử Bình mỉm cười, không cảm thấy xấu hổ chút nào, nếu theo đuổi người yêu mà da mặt mỏng thì làm sao mà theo đuổi được chứ.
Người này có phải bị bệnh không nhỉ.
Bên này hai người đang nói chuyện, bên kia dường như đã xảy ra chuyện gì đó, một đám người vây quanh, giọng nói thì thầm to nhỏ có chuyện gì đã xảy ra, sau đó nghe thấy một giọng nói sắc bén.
- Cậu làm bẩn rồi thì làm sao bồi thường đây? Cậu bồi thường nổi không?
Tới rồi tới rồi, cảnh tượng kinh điển đã được tái hiện rồi.
Sở dĩ Mạc Chi Dương đến thư viện bởi vì biết nơi này sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, gọi chung là: Vai phụ ác độc bắt nạt bạch liên hoa, nam chính anh hùng cứu mỹ nhân.
Cũng mặc kệ Dương Tử Bình, cậu ôm sách đi về phía đám người náo nhiệt kia, nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất của Bạch Dung, đôi mắt hoa đào ướt át hoảng sợ nhìn một Omega khác đang tức giận.
Dùng giọng nói run rẩy giải thích.
- Xin, xin lỗi, tôi không phải cố ý đâu.
- Bộ quần áo này bao nhiêu tiền cậu biết không?
Omega đang quở mắng kia tên là Triệu Sơ Thành, tướng mạo xinh đẹp, gia đình giàu có, hiển nhiên là một vai phụ ác độc đúng tiêu chuẩn.
Bạch Dung rụt vai, giống như nai con hoảng sợ.
- Tôi, tôi sẽ giặt sạch cho cậu!
Rõ ràng là cậu ta làm sai, tại sao thoạt nhìn ngược lại lại giống như Triệu Sơ Thành cố ý không bỏ qua, lúc này có một Alpha thực sự bị khơi gợi lòng thương hại, bước ra khuyên giải.
- Cậu ta cũng không có ý, thôi bỏ qua đi.
- Cậu không phải là sẽ của người phúc ta đấy chứ?
Triệu Sơ Thành nghiêng đôi mắt phương nhìn người vừa lên tiếng kia, khẽ cười nói.
- Không phải quần áo của cậu bị làm bẩn mà đòi ra mặt hòa giải sao?