Mẹ nó, sức chiến đấu của nam phụ độc ác này cực cao đấy, nhưng mà nếu còn tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ cậu ta sẽ bị hãm hại, Mạc Chi Dương đi ra hòa giải.
- Đây là thư viện, không được ồn ào.
Trong nháy mắt nhìn thấy cậu, Bạch Dung thầm nghĩ không ổn rồi, dù sao trước đó cũng phải chịu thiệt trước mặt cậu ta rồi, hơn nữa nghe nói tên này lại phân hóa thành Omega, còn lại mùi kẹo sữa dâu tây nữa, cho nên cậu ta muốn đánh nhanh thắng nhanh.
- Tôi sẽ giặt sạch, rất xin lỗi cậu.
Lúc này, Mạc Chi Dương ngửi được mùi cây tùng, vừa quay đầu quả nhiên nhìn thấy Tiêu Nghị đang đi vào, có chút kinh ngạc: Ta còn cho rằng mùi của tên khốn này là nước tẩy.
- Có chuyện gì thế? A Dung.
Tiêu Nghị vừa đến đây đã không biệt trắng đen đã kéo cậu ta ra sau người để bảo vệ, cảnh giác nhìn Mạc Chi Dương và Triệu Sơ Thành.
- Các cậu bắt nạt em ấy sao?
Triệu Sơ Thành hừ nhẹ một tiếng, cũng không bởi vì anh ta là Alpha mà chịu lép vế.
- Tôi không có hứng thú bắt nạt cậu ta đâu, cậu ta làm bẩn quần áo của tôi, muốn bồi thường, điều này chắc không quá đáng nhỉ?
- Anh Tiêu ~ Xin lỗi anh, em không cố ý đâu, em đang ôn tập, kết quả bút máy không ra mực, em vẩy một cái…
Bạch Dung càng nói càng ủy khuất, khiến sai lầm của mình nói ra điềm đạm đáng yêu như vậy.
Nhìn quanh một vòng, mọi người đều đang xem náo nhiệt, chóp mũi ngửi thấy mùi kẹo sữa dâu tây, theo mùi hương quay đầu nhìn lại, vậy mà lại là cậu.
Còn phân hóa thành Omega nữa chứ, vị kẹo sữa dâu tây này quả thực rất thơm ngọt, nhưng Tiêu Nghị không nể mặt, nhìn tình huống này, chắc là thằng nhóc này khơi mào để hại A Dung rồi.
- Cậu đúng là âm hồn bất tán, lúc nào A Dung bị bắt nạt cũng có cậu cả.
- Hả?
Những lời này sao nghe chán ghét như vậy nhỉ?
Mạc Chi Dương bĩu môi, đôi mắt to tròn đỏ lên, giọng nói tủi thân.
- Anh có thể đừng có cố tình gây sự như vậy được không, cậu ta đến đây ôn tập nên tôi đến đây để bắt nạt cậu ta sao?
Sau khi nói xong lời cuối cùng, hơi cúi đầu xuống, rất nhanh đã ngẩng đầu lên, hơi nước trong mắt trong chớp mắt đã chảy ra, mu bàn tay xoa xoa đôi mắt, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn anh ta.
Bộ dáng này, ra vẻ kiên cường phù hợp với hình tượng nhân vật, so với Bạch Dung chỉ biết tỏ ra yếu đuối đáng thương thì khiến người ta thương tiếc hơn nhiều.
Có đôi khi tỏ ra kiên cường so với dáng vẻ nhu nhược đáng thương còn hiệu quả hơn nhiều.
Những lời này khiến Tiêu Nghị cũng nghẹn lời, quả thực, thư viện này ai cũng có thể tới cả, cảm nhận được người phía sau mình run rẩy, lại không cam lòng yếu thế.
- Chỉ cần có cậu, chắc chắn không có chuyện gì tốt.
Phát ra khí tức thuộc về Alpha khiến những Omega ở đây đều cảm thấy không thoải mái.
Những lời này ngay cả Triệu Sơ Thành cũng không nghe nổi nữa, đột nhiên kéo cậu ra sau lưng che chở.
- Tiêu Nghị, anh tốt nhất nói chuyện có đầu óc một chút được không, cậu ấy qua đây chỉ nói đúng một câu: Đây là thư viện, không được làm ồn. Không hề nhằm vào bất kỳ kẻ nào, nhưng thật ra là anh, chỉ biết bao che cho kỹ nữ tâm cơ này, thật là làm mất mặt Alpha mà.
Mạc Chi Dương giống như là tìm được chỗ dựa, cầm lấy góc áo phía sau của cậu ta, nhỏ giọng nức nở.
- Cậu.
Với quyền thế của nhà họ Triệu bản thân cần phải đắn đo một chút.
Lúc này đúng lúc quản lý thư viện tới đây giải vây.
- Ở chỗ này làm ầm ĩ cái gì thế? Chỗ này là thư viện, không phải sân bóng rổ đâu.
- Tiền của bộ quần áo này, cho anh và người kia mua quan tài đi.
Triệu Sơ Thành nói xong thì kéo Mạc Chi Dương, hếch cằm quay đầu rời đi.
Dương Tử Bình nhìn thấy một màn này, cũng cảm thấy có chút chán ghét, đi đến trước mặt Tiêu Nghị.
- Vừa rồi quả thực Mạc Chi Dương không làm gì cả, hơn nữa còn muốn căn ngăn nữa mà.
Nói xong, liếc Bạch Dung một cái, trước kia cảm thấy cậu ta rất đơn thuồn, giống nai con, nhưng bây giờ trông có chút chán ghét.
- Cậu không phải là tiểu bá vương sao? Sao lại để bị bắt nạt như vậy chứ?
Triệu Sơ Thành kéo người ra khỏi thư viện, đi đến trước bồn hoa mới buông tay ra, nhìn vệt nước mắt trên gương mặt cậu nhịn không được nhéo một cái, xúc cảm rất tốt, quả nhiên không hổ là tiểu bá vương.
Mạc Chi Dương kéo tay cậu ta ra.
- Tôi mới không như vậy đâu, nếu như tôi đánh anh ta, chắc chắn một quyền đã đánh vỡ đầu chó của anh ta rồi.
Nghe cậu nói như vậy, Triệu Sơ Thành cảm thấy có chút buồn cười.
- Pheromone của Alpha trên người anh ta có thể áp chế người khác, chỉ sợ cậu không có cơ hội ra tay đâu.
Đúng rồi, nói đến điều này, Mạc Chi Dương cảm thấy có chút kỳ quái.
- Tôi chỉ có thể ngửi được mùi trên người anh ta nhưng không cảm nhận được áp chế á.
Hơn nữa, trường học nhiều Alpha như vậy, chính mình cho đến bây giờ cũng chỉ có thể ngửi được mùi của Tiêu Nghị còn có Pheromone của Bạc Tư Ngự nữa, mặc khác ngay cả Dương Tử Bình cũng không ngửi đc mùi gì.
- Cậu cũng là Enigma?
Triệu Sơ Thành nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cậu, cảm thấy quả thực hơi giống, diện mạo là Omega nhưng sức lực lại giống như Alpha.
- Enigma, không phải giới tính thứ tư sao? Chỉ xuất hiện trong tin thời sự.
Mạc Chi Dương biết cái này, bởi vì nguyên chủ vẫn luôn không phân hóa cho nên nghe thấy tin thời sự thì đến tìm bác sĩ hỏi.
Hiểu được thì ra còn có một loại giới tính được che giấu nữa đó là Enigma, bọn họ căn cứ vào lần phân hóa thứ hai của ba loại giới tính, ví dụ như lúc mang thai, hoặc là lần đầu tiên động tình sẽ phân hóa lần hai, giới tính đặc trưng của hai lần phân hóa đều sẽ tồn tại.
Khi đó, bọn họ có thể có tinh thần và thể lực giống như Alpha còn có khả năng sinh sản như Omega, nhưng chỉ có một trong ngàn vạn người thôi.
Triệu Sơ Thành có chút kinh ngạc, nếu không phải là chuyên gia thì có rất ít người biết, xoa xoa mái tóc cậu.
- Cậu cũng biết nhiều nhỉ!
- Trước kia mãi chưa phân hóa, tôi cũng có chút lo lắng nên đi xem tin thời sự, có biết được điều này.
Mạc Chi Dương đập vào cái tay đang vò trên đầu mình.
Chóp mũi tràn đầy mùi kẹo sữa dâu tây khiến cho lòng Triệu Sơ Thành cũng ngọt ngào hơn.
- Tôi rất thích cậu, nếu không thì tôi mời cậu đi ăn cơm nhé?
- Không được, tôi phải quay về ký túc xá.
Mạc Chi Dương xoay người rời did, Bạc Tư Ngự đồng ý mang gà rán tới cho mình, phải về ăn gà rán mới được.
Trở về ký túc xá đã là xẩm tối rồi, vừa đẩy cửa ra, từ trong phòng có một bàn tay kéo Mạc Chi Dương đi vào, đặt trên tường.
- A!
Bạc Tư Ngự đè người lên tường hôn một hồi lâu mới buông ra, ái muội liếm vệt nước trên khóe miệng cậu.
- Bồi thường.
- Anh đi đâu thế?
Mạc Chi Dương vòng tay qua cổ anh, dùng mặt cọ cọ trước ngực anh, người này luôn xuất quỷ nhập thần cũng không biết là làm cái gì nữa.
Chắc là không muốn để lộ thân phận rồi.
- Bận chút chuyện trong nhà, thuận tiện đưa đồ ăn ngon tới cho em nè.
Bạc Tư Ngự nắm tay cậu đi đến trước bàn, quả nhiên nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn ngon.
Gà rán, tôm kho còn có sashimi, thậm chí còn có cả canh gà nữa.
- Woa woa!
Đều là những món mình thích ăn, bao tay cũng không kịp đeo, Mạc Chi Dương trực tiếp cầm lấy một chiếc đùi gà nhỏ,
Bạc Tư Ngự biết cậu thích, dù sao cũng không có gì là cậu không thích cả, nhích người qua đó gặm trên cổ cậu một cái.
- Làm dấu, anh đi tắm đã.
- Đi đi.
Mạc Chi Dương không để ý đến anh, ăn rất ngon, trong nhà vệ sinh truyền đến giọng nói.
- Dương Dương, lấy khăn mặt giúp anh.
Buông đôi đũa trong tay ra, Mạc Chi Dương đứng dậy đi đến giường anh lấy chiếc khăn mặt để trên đấy rồi đưa đến phòng tắm.
- Nè.
Nhìn cánh tay đang cầm khăn mặt của mình, Bạc Tư Ngự vươn tay lại không lấy khăn mặt mà cầm lấy cánh tay nhỏ nhắn kéo cả người vào phòng tắm.
Mặc Chi Dương ăn gần no rồi, đột nhiên bị kéo vào, hoàn hồn lại nhìn vào mắt anh, còn có cơ ngực nữa.
- Anh làm gì vậy?
- Dương Dương, đêm đầu tiên đi vào, anh đã nghĩ nhất định phải cùng em làm ở chỗ này một lần.
Bạc Tư Ngự áp người lên vách tường, lại gần ngậm lấy tai cậu, giọng nói nặng nề dụ hoặc.
Bàn tay run rẩy, sờ lên cơ bụng tám múi của anh rồi lại sờ lên cơ ngực, Mạc Chi Dương ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt chứa đầy dục vọng kia, ngượng ngùng rút tay về, biết rõ còn cố hỏi.
- Vậy anh có ý gì?
- Muốn ăn em.
Tay Bạc Tư Ngự trượt xuống phía sau eo cậu, ấn người cậu dính chặt trên người mình, giọng nói chứa đầy nguy hiểm.
- Dương Dương, anh muốn ăn, ngay từ đầu đã điên cuồng muốn em rồi, em có cho không?
Mẹ nó, không phải tự mình xông đến sao? Còn muốn hỏi mình có đồng ý không, không phải là hỏi thừa sao.
Mạc Chi Dương hất cằm, hai tay vòng qua cổ anh, chân trái quấn quanh eo anh, đỏ mặt nũng nịu nói.
- Nếu anh muốn, vậy thì cố mà làm đi.
- Vậy cảm ơn Dương Dương của anh vậy.
Bạc Tư Ngự cười khẽ thành tiếng, sau khi hôn môi cậu thì vén áo thun lên, lấy góc áo đặt bên miệng cậu.
- Cắn đi, để anh nếm xem dâu tây có ngọt không nào,
Bây giờ lưng cậu đang kề sát vách tường, trong miệng cắn góc áo, cúi đầu nhìn mái tóc ướt dầm dề của anh, tất cả tiếng rên rỉ đều nuốt vào trong bụng.
Mạc Chi Dương bị xoay người lại, đối mặt với vách tường, hai tay chống trên tường, buông góc áo trong miệng ra, bắt đầu xin khoan dung.
- A, anh chậm một chút được không?
- Còn chưa đi vào mà, sao phải chậm lại chứ?
Bạc Tư Ngự vỗ vào đùi cậu một ái.
- Cao chút nữa!
Chịu khổ vểnh cao lên một chút, Mạc Chi Dương bĩu môi, trong phòng tắm chật hẹp, mùi trà xanh và mùi kẹo sữa dâu tây dần dần hòa lẫn vào nhau, trở nên trong anh có em, trong em có anh.
Dây tây bị vật thô cứng hung hăng nghiền nát còn cộng thêm kẹo sữa nữa, từ từ hòa lẫn, hương vị thơm ngọt của dâu tây và mùi sữa hòa vào nhau tạo thành một viên kẹo sữa dâu tây.
Sau đó trà xanh ở trong kẹo sữa dâu tây từ từ khuấy trộn ra vào, cảm thấy mùi sữa chưa đủ lại bơm sữa bò vào, lần này, kẹo sữa dâu tây từ trong ra ngoài đều có mùi trà xanh.
Lúc trà xanh đang chế tạo ra kẹo sữa dâu tây thì có một vị khách không mời mà đến gõ cửa phòng.
Từng lần từng lần, tiếng vang rất lớn.
Cả người đều dựa sát vào người phía sau, ngực còn bị tàn sát bừa bãi, lúc đang bị cắn chặt thì bị quấy rầy, nghiến răng nghiến lợi: Ông đây đang làm, không có thời gian chơi với ngươi, nhanh cút đi.
Tiếng gõ kia dường như dường như hiểu được tiếng lòng của Mạc Chi Dương, một lúc sau thì dừng lại.
- Sao lại không gõ cửa nữa? Dương Dương tiếng gõ cửa vừa rồi, thật là phiền phức.
Bạc Tư Ngự nói, lật người cậu lại để, ôm cậu đặt trên tường, mặt đối mặt.
- Nhìn như vậy, Dương Dương thật đáng yêu.
- A~ Tư Ngự.
Quá sâu quá lớn rồi, đồ ăn vừa mới ăn đều muốn nôn ra, Mạc Chi Dương cố nén cảm giác buồn nôn, ôm cổ anh.
- Tư Ngự, em buồn nôn.
Lời nói này thực sự khiến động tác của Bạc Tư Ngự dừng lại, khó tin nhìn cậu.
- Anh xấu như vậy sao? Khiến em thấy anh chỉ cảm thấy buồn nôn sao?
Mình đã để lộ tướng mạo thật rồi mà còn cảm thấy xấu sao?
- Không phải.
Từ lúc bắt đầu đến giờ, Bạc Tư Ngự là người đẹp nhất, lúc này Mạc Chi Dương đang kẹp cái đó, tiến thoái lưỡng nan không biết làm sao mới ổn cả.
Bạc Tư Ngự: Còn có thể động được không?
Mạc Chi Dương: Còn có thể khiến tên này động được không?
Hai người dùng tư thế này mà giằng co với nhau.