- Dương Dương, lại đây.
Giang Hạ Niên nhẹ giọng nói, thanh âm thập phần ôn nhu.
Nhưng chính vì sự ôn nhu này mà da đầu Mạc Chi Dương mới tê dại, do dự hồi lâu mới bò lên giường, ngoan ngoãn ngồi quỳ bên cạnh hắn.
- Sư huynh.
Giang Hạ Niên thấy y ngoan ngoãn như vậy, cười đến càng ôn nhu hơn.
- Lên đi.
- Ta không phải đã đi lên rồi sao?
Mạc Chi Dương có chút kỳ quái, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của hắn mới nhận ra bản thân sai rồi, một sai lầm lớn.
Thấy y không nói lời nào, Giang Hạ Niên vươn tay xoa xoa đỉnh đầu y.
- Dương Dương làm sao vậy? Không nguyện ý?
Không phải là muốn hay không muốn, mà vấn đề ở đây chính là uốn éo thắt lưng, Mạc Chi Dương trầm ngâm, nhìn hắn cười đến càng ôn nhu hơn, chỉ cảm thấy không thể tránh khỏi.
Chỉ có thể vén chăn bông ngồi ở trên đùi hắn, áo ngoài trên người cũng thức thời tự mình cởi ra.
- Sư huynh, nhất định phải tự mình động sao?
- Dương Dương không vui?
Giang Hạ Niên cười hỏi, cúi người ôm người vào trong lòng, dùng chóp mũi cọ cọ cái cổ của y, giọng nói khàn khàn.
- Dương Dương, sờ sờ được không.
Mạc Chi Dương đỏ mặt, dựa đầu vào vai hắn, hai tay chậm rãi duỗi xuống phía dưới, sau khi cầm lấy, khóe mắt hồng lên, động tác lên xuống.
- Sư huynh ~
- Dương Dương ngoan, nhanh một chút.
Giang Hạ Niên dỗ y, đem người gắt gao ấn vào lòng ngực, để cho y cảm nhận được dục vọng của mình.
- Nhanh lên~ Dương Dương.
Lòng bàn tay bị chất lỏng làm cho ướt đẫm, Mạc Chi Dương dựa đầu vào vai hắn, trầm thấp nói một câu.
- Sư huynh, tay đau quá.
- Đau tay vậy thì đổi chỗ ăn đi?
Giang Hạ Niên nói xong, tay từ phía sau eo chậm rãi trượt xuống, kéo quần y ra, thăm dò tiến vào, ngụ ý rất rõ ràng.
Mạc Chi Dương không thích nhất chính là tư thế này, dù sao thì cũng là tự mình di chuyển, y là một người chỉ thích không làm mà được hưởng, nếu thích tự mình động, vậy tại sao lại không đi làm công chứ.
Thấy y không vui vẻ cho lắm, Giang Hạ Niên liền dỗ dành.
- Dương Dương, vừa rồi ta ở dưới giường, nghe thấy giọng nói của người đó, người đó đối với ngươi hình như có chút khác biệt, ta không vui lắm.
Được được, ta hiểu rồi.
Mới vừa rồi đã nới rộng đầy đủ, bây giờ trực tiếp ngồi xuống cũng không thành vấn đề, nâng mông lên chậm rãi đỡ lấy rồi ngồi xuống, vừa để ở miệng huyệt liền nuốt nước bọt, ngước lên nhìn hắn.
Ánh mắt mang theo ý khích lệ, Mạc Chi Dương cắn răng, chậm rãi ngồi xuống, đợi đến khi vào được, hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
- Dương Dương di chuyển.
Giang Hạ Niên đỡ eo y, thúc giục nói, nửa vời như vậy không đã ghiền.
- Ta không muốn.
Mạc Chi Dương tính tình cũng nổi lên, dựa vào vai hắn, có chết cũng không muốn tự mình động, gắt gao kẹp chặt, rất có ý tứ muốn động thì tự mình động.
Dỗ không được, lại không sảng khoái, Giang Hạ Niên đành phải hơi nâng mông thịt y lên, sau đó hung hăng đè xuống.
- Dương Dương, thật là một đứa nhỏ hư, biết ta cưng ngươi, mới luôn làm nũng như vậy.
- Ưm~
Sảng khoái như vậy, không cần tự mình động, Mạc Chi Dương nghiêng người nói nhỏ bên tai hắn.
- Nếu sư huynh không quan tâm đến ta, Dương Dương cũng sẽ không thích sư huynh, đỉnh~ đỉnh tới rồi ưm.
Câu thích này, giống như pháo hoa, oanh một tiếng nổ tung trong đầu Giang Hạ Niên, hung hăng đè người xuống.
- Dương Dương, ngươi thích ta phải không?
Giống như muốn đâm thủng, Mạc Chí Dương ngửa cổ lên, nước miếng chảy ra từ khóe miệng, nỉ non.
- Thật sâu! Đến a.
- Dương Dương là của ta, chỉ có thể là của ta.
Giang Hạ Niên vừa nói, động tác càng thêm ác liệt, nên như vậy, thao đến khi y mất đi lý trí, mới sẽ không nghĩ nhiều như vậy.
Chỉ có thể ở dưới thân hắn, khóc lóc kêu sư huynh, không thể nghĩ đến chuyện khác, nếu có thể khiến đầu óc y chỉ có hắn, mới là tốt nhất.
Thật sướng, nhưng Mạc Chi Dương vẫn còn có chính sự muốn nói, vừa định há mồm, liền bị thúc mạnh một cái, chạm trúng điểm mẫn cảm suýt chút nữa cắn vào đầu lưỡi, ý thức cũng bị đánh bay.
Đưa tay ôm cổ hắn, chuyện gì cũng đều quên mất.
Bên ngoài trời tối đen, Mạc Chi Dương nhận thấy xung quanh có âm thanh, kinh ngạc mở to mắt, lại kêu một tiếng.
- Sư huynh.
- Dương Dương, nếu buồn ngủ thì ngủ một giấc đi.
Giang Hạ Niên mặc quần áo vào, áo ngoài còn chưa kịp khoác lên, ngồi vào mép giường.
- Còn buồn ngủ sao?
Mạc Chi Dương giãy giụa ngồi dậy, mí mắt rũ xuống, nhưng vẫn kiên quyết trả lời.
- Sư huynh, nhớ lại có chuyện muốn nói.
Nhìn thấy y như vậy, Giang Hạ Niên chủ động tiến lên, đem người ôm vào trong lòng, để cằm của y tựa lên vai mình.
- Nói đi, có chuyện gì sao?
- Ta, ta đến biệt viện Thu Thủy Xương Bình, phát hiện chủ nhân Đổng Thương nơi đó rất kỳ lạ, cảm giác những kẻ tấn công ta có liên quan đến bọn họ.
Mạc Chi Dương nói, lại ngáp một cái, hai mắt mở không ra.
- Biệt viện Thu Thủy Xương Bình?
Giang Hạ Niên cau mày, cái tên này nghe rất lạ, cả hai đời, tựa hồ người này đều chưa từng xuất hiện.
Nhưng mà, Dương Dương sẽ không vô duyên vô cớ nói ra lời này, vỗ nhẹ lên lưng của y an ủi.
- Được rồi, sư huynh đi xem một chút đi, Dương Dương ngủ thêm một chút được không?
- Vâng.
Mạc Chi Dương nói rồi nhắm mắt lại lần nữa, làm đến nữa đêm, thật sự có chút mệt.
Dỗ y nghỉ ngơi, sau khi nghe được tiếng hít thở đều đều, mới từ từ đặt người nằm xuống, đắp chăn bông lên, thấy bên ngoài trời đã hửng sáng, mặc áo ngoài vào rời đi.
Với những lời của Dương Dương, Giang Hạ Niên tin tưởng, vì vậy sau khi trở về, lập tức sắp xếp người lẻn vào Xương Bình trước, xem bên trong rốt cuộc có gì trong đó.
Khi thức dậy, người đã rời đi, Mạc Chi Dương nằm trên giường một lúc.
- Theo cốt truyện mà nói, ngày mai Kiệt Giáo và Võ Lâm Minh sẽ xảy ra xung đột đi?
- Đúng vậy, bọn họ sẽ gặp nhau ở bên ngoài Xương Bình, sau đó sẽ đánh một trận.
Hệ thống đáp, nhưng luôn cảm thấy có chút kỳ lạ, Giang Hạ Niên biết phạm vi có chút rộng.
- Lại là Xương Bình, vậy sau đó tại sao bọn họ lại gặp nhau ở đó?
Ở Xương Bình này xuất hiện rất dày đặc, có chút không đúng.
Hệ thống không có nói cho y biết vấn đề này, ngược lại chế nhạo.
- Chắc là Phong Thủy tốt, nếu ngươi chết thì chôn luôn tại chỗ, tốt cho con cháu.
Không có bằng chứng thuyết phục, hệ thống không muốn nói, bằng không ngược lại nếu như ảnh hưởng đến tâm lý của y thì không tốt.
- Nói vậy, tại sao không lên trời luôn?
Mạc Chi Dương đứng dậy tắm rửa, nếu như đi ra ngoài, Thanh Dương chưởng môn sẽ đề nghị đến phụ cận Xương Bình.
Quả nhiên, còn chưa ra ngoài, Thanh Dương chưởng môn liền đến, nói rằng có dấu vết của Kiệt Giáo ở phụ cận* Xương Bình, yêu cầu đi đến nhìn xem.
(*) Phụ cận: gần.
Sau khi Mạc Chi Dương do dự, vẫn đồng ý xuống dưới, nhưng lại yêu cầu mang người theo ít hơn một chút, nói là sợ rút dây động rừng, nhưng thật ra là lo lắng người Kiệt Giáo đánh không lại.
Nếu Thanh Dương chưởng môn biết được, thủ lĩnh tối cao của Võ Lâm Minh vậy mà lại nằm vùng, chỉ sợ rằng sẽ nôn ra máu ngay tại chỗ, nếu ông ta biết được, thủ lĩnh tối cao của Kiệt Giáo cũng là nằm vùng, vậy trong lòng có thể cân bằng một chút không?
Nhìn thấy Minh chủ ngơ ngác ngồi trên ghế đẩu, Thanh Dương chưởng môn có chút kỳ quái.
- Minh chủ, còn có nghi hoặc gì sao, hay là có chỗ nào không ổn?
- Không, không có, ta nghe rõ Dương chưởng môn, ta còn nhỏ không hiểu chuyện trong võ lâm này, đương nhiên cần sự giúp đỡ của Thanh Dương chưởng môn nhiều hơn.
Mạc Chi Dương chân thành nói, những chưởng môn này đối với y đều rất tốt, nếu để họ biết chuyện này, e rằng không thể chấp nhận được.
Thật ra Thanh Dương chưởng môn cũng có tâm tư ích kỷ, muốn đem Mạc Chi Dương dạy dỗ theo cách mà ông ta muốn.
Tuổi đã cao, giang hồ này ắt hẳn là thiên hạ của những người trẻ tuổi, Võ Lâm Minh Chủ văn võ song toàn, nếu có thể dẫn dắt y đi đúng con đường và đem nguyện vọng của bản thân giao phó cho y, như vậy cũng là một chuyện tốt.
Chỉ hi vọng y có thể như mình, hết lòng vì Võ Lâm Minh, vì giang hồ.
Lần này mang theo không nhiều người lắm, cũng chỉ có mười mấy người, nhưng hầu hết đều có võ công cao cường, ngoại trừ cung chủ Già Lạc Cung ở lại bên ngoài, tất cả các chưởng môn khác đều đi.
Mỗi người đều đưa theo đệ tử mà mình đắc ý chạy như bay, ngựa không ngừng nghỉ đi tới Xương Bình.
Lúc này ở Xương Bình đã là sáng ngày thứ hai, bầu trời phiếm màu như bụng cá trắng, không có ánh ban mai, bầu trời quang đãng, một vài con ngựa phi qua rừng cây nhỏ yên tĩnh bên ngoài thành.
- Báo cáo Minh chủ, chưởng môn, nơi đây chỉ cách Xương Bình mấy dặm.
Tần Hoằng xem xét phía trước rồi trở về, đem ánh mắt dừng trên người Võ Lâm Minh Chủ, lại thu về.
Thanh Dương chưởng môn quay đầu nhìn y, hỏi.
- Có muốn đi vào không?
- Ừ.
Mạc Chi Dương thật ra có chút do dự, tối hôm trước y đi dò thám, nhưng không biết tại sao lại bị phát hiện, bọn họ có thể nhanh chóng tìm được chỗ của mình, phỏng chừng trong thành đều là nhãn tuyến của Đổng Thương.
(*) Nhãn tuyến: chắc là con mắt, hay người của Đổng Thương.
Thấy y đồng ý, Tần Hoằng đột nhiên nói.
- Sư phụ, ta đi phía sau nhìn xem, nếu như những người khác không đuổi kịp, e rằng đến nơi sẽ không tìm được chúng ta.
- Được, đi thôi.
Thanh Dương chưởng môn gật gật đầu, không chút nghi ngờ đáp.
Thấy bọn họ giục ngựa rời đi, ánh mắt Tần Hoằng gắt gao đóng trên người Mạc Chi Dương, vẻ mặt hung ác chợt loé qua, trong lòng thầm nghĩ: Nếu tất cả các ngươi đều chết trong tay Kiệt Giáo, vậy phải trách bản thân xui xẻo.
Quả nhiên, không lâu sau khi họ đi, Mạc Chi Dương bọn họ thực sự trực tiếp gặp người của Kiệt Giáo, hơn nữa họ vẫn đang đi trên con đường chính ở cổng thành.
- Quả nhiên, là các ngươi!
Thanh Dương chưởng môn giục ngựa đi lên hai bước, đem chưởng môn bảo hộ sau lưng, cảnh giác nhìn kẻ thù đối diện, bọn họ tới cũng không nhiều lắm, chỉ có mười mấy người.
Ánh mắt Giang Hạ Niên quét qua Thanh Dương, trước đây hắn đối với ông ta vẫn còn có chút tôn trọng, nhưng sau khi ông ta không phân đúng sai đã đuổi giết hắn, sự tôn trọng đó cũng biến mất.
Vì vậy hắn che miệng cười nhạo một tiếng.
- Nếu là ta thì sao? Ta còn muốn nói như thế nào lại là ngươi.
- Chính các ngươi là người gây hại cho võ lâm, Minh chủ mới ra đây thay trời hành đạo.
Thanh Dương chưởng môn nói, lại lo lắng Minh chủ bị thương, cũng không quên bảo vệ y.
Nhìn thấy ông ta che chở cho Dương Dương như thế, Giang Hạ Niên giảm bớt một chút ác cảm với ông ta.
- Tiểu Minh chủ khả ái* của các ngươi, sao lại không nói lời nào? Ngược lại kêu ngươi tới.
(*) Khả ái: dễ thương
Lại nghe thấy hắn ở trước mặt mọi người kêu mình là tiểu khả ái, Mạc Chi Dương đỏ mặt, rút kiếm chỉa về phía trước.
- Ngươi thật to gan.
- Làm sao vậy? Tiểu khả ái đây là đang thẹn quá hoá giận?
Giang Hạ Niên cười nhạo, ý tứ đùa giỡn rất rõ ràng, nhìn rất tà mị phong lưu, chân rời khỏi bàn đạp, nhảy lên ngọn cây.
- Ta thật ra muốn nhìn xem, Võ Lâm Minh Chủ này, có bao nhiêu phân lượng.
Mắt thấy hắn chân đạp lá cây rời đi, Mạc Chi Dương cũng sử dụng khinh công đuổi theo.
- Nhất định có thể đem ngươi đánh đến đầu rơi máu chảy.
Hai nhóm người nhìn bọn họ, trong lòng đều có chút lo lắng, xem ra đây là một trận chiến lớn, nhưng thật đáng tiếc bọn họ không có cơ hội chứng kiến.
Chiến tất nhiên là phải chiến, chẳng qua không phải là đại chiến, mà là ye chiến.