Tuyệt mỹ bạch liên hoa online dạy học

Chương 137: ABO: Thực ra tôi là mợ anh (1)

Nghe thấy tiếng động, Tần Hoằng sợ đêm dài lắm mộng, trực tiếp ra hiệu cho dược nhân, giết chết những người xung quanh.

 

Liên Lí đứng ra, đẩy Liễu Nghi Thất đang bị thương ở bả vai ra sau người mình, vẫn xụ mặt không chịu nói câu nào.

 

- Mặt đen như đít nồi ấy!

 

Liễu Nghi Thất mắng một câu, nhưng tay trái không tự chủ ôm lấy eo hắn ta, cánh tay run run, trước khi chết vẫn nên nói cho hắn ta biết điều đó, tiến đến bên tai hắn ta.

 

- Ta chuyên về độc, từ trước đến nay chưa từng hạ nhầm thuốc.

 

Nói xong Liễu Nghi Thất đỏ mặt, trắng trợn thừa nhận mình cố ý hạ xuân dược hắn, có chút ngượng ngùng nhưng tay trái vẫn không buông ra.

 

Liên Lí biết, lúc đó biểu hiện của hắn ta khác thường, đã đoán ra có gì đó nhưng hắn ta cũng không để ý lắm.

 

Những dược nhân kia nghe theo mệnh lệnh, lúc xông lên tất cả mọi người đều cho rằng bản thân mình sẽ chết.

 

Lại không biết từ đâu có mấy phi tiêu phóng đến khiến mấy dược nhân kia ngã nhào trên mặt đất, hơn nữa cũng không đứng dậy nổi nữa.

 

- Nếu như Dương Dương thích vậy thì mang về đi, bảo Vương bà nấu canh cá dưa chua cho ngươi .

 

Giọng nói không quá quen thuộc nhưng hai từ Dương Dương lọt vào tai của tất cả mọi người, họ không khỏi nhớ tới Minh chủ võ lâm tiền nhiệm bỏ trốn với Kiệt Giáo giáo chủ.

 

Đến cả Tần Hoằng cũng cảm thấy khó tin, nhìn thấy từ phía xa, có một cái bè trúc nhỏ đang xuôi dòng, trên bè trúc nhỏ có hai người, một người mặc bạch y nhỏ nhắn xinh xắn, một người mặc hồng y, trông rất cao gầy.

 

- Giáo chủ?

 

- Ân công!

 

Liễu Nghi Thấy và Liên Lí ngây ngẩn, quay đầu nhìn hai người trên bè trúc, hai người này ai cũng biết, ai cũng nhớ rõ cả.

 

- Ôi, tìm thấy bọn họ rồi.

 

Mạc Chi Dương ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ trên bè trúc, đi chân trần, tay trái cầm một con cá trắm cỏ dài đến một cách tay, nhìn thấy đám người kia, vui vẻ vẫy vẫy tay.

 

Giang Hạ Niên ở phía sau dùng sào tre dài chèo, nhìn thấy y như vậy, không khỏi quan tâm dặn dò.

 

- Cẩn thận một chút, kẻo ngã xuống đấy.

 

Không phải bọn họ đã biến mất mười mấy năm rồi sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây chứ!

 

Nếu là người khác còn đỡ, nhưng hai người này lại lưu lại bóng ma trong lòng Tần Hoằng, lúc trước hai người họ ở Tuyệt Tiên Cốc đã có thể giết chết toàn bộ dược nhân rồi.

 

Nhìn con cá trắm cỏ tung tăng nhảy nhót trong tay, Mạc Chi Dương quay đầu nhìn Giang Hạ Niên.

 

- Ngươi mau giải quyết bọn chúng đi, nếu cá không tươi nữa, cho dù Vương bà có nấu ăn ngon cỡ nào cũng không thể làm được món cá nấu dưa chua ngon đâu.

 

Thấy y như vậy, Giang Hạ Niên dùng sức cắm cây sào trúc vào lòng sông, hai bước đi đến bên cạnh y.

 

- Hôn một cái thì ta sẽ đi.

 

- Hừ!

 

Mạc Chi Dương nhón chân, hôn trên mặt hắn một cái, cá trên tay đã không còn nhảy nhót nữa, y thúc giục.

 

- Đi mau đi mau.

 

Được khen thưởng, Giang Hạ Niên giẫm mũi chân rời khỏi bè trúc đi đến bên bờ biển, một thân hồng y, vô cùng tuấn mỹ.

 

Mạc Chi Dương nhìn thấy vừa lòng gật gật đầu.

 

- Cũng không tệ lắm, nam nhân của gia thật là anh tuấn.

 

Đây là lễ vật Mạc Chi Dương tặng cho Giang Hạ Niên, nghe nói dược nhân xuất hiện, đặc biệt dẫn hắn tới đây, trước đây hắn vẫn luôn bị hãm hại, bây giờ đến đây xem dáng vẻ chật vật của bọn họ.

 

- Ngươi, các ngươi!

 

Tần Hoằng lui về sau một bước nhỏ, trốn phía sau dược nhân, nhìn thấy Giang Hạ Niên một thân hồng y, mười một năm, hắn dường như không có gì thay đổi cả, vẫn tuấn mỹ như xưa.

 

Cái cảm giác vô cùng quen thuộc này, hai kiếp trước bản thân hắn cũng như vậy, bị hãm hại, bị đuổi giết, bây giờ lại thành người ngoài cuộc, nhìn thấy bọn họ bị đuổi giết, không khỏi trêu chọc.

 

- Chính đạo, chẳng qua cũng chỉ vậy mà thôi.

 

Câu nói này khiến Thanh Dương Minh Chủ đỏ bừng mặt, mấy ngày nay, giết hại người trên giang hồ và bá tánh vô tội, vậy mà Tần Hoằng tự xưng là chính đạo, ngược lại Kiệt Giáo, vẫn một lòng truy xét dược nhân.

 

Đến cuối cùng, bị mình bắt được, cũng bị giết không ít người.

 

- Giang Hạ Niên, ngươi đến đúng lúc lắm!

 

Tần Hoằng đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, ngửa mặt lên trời cười ha hả.

 

- Ngươi đến rồi, ta có thể giết toàn bộ chúng, giá họa cho ngươi, như vậy ngươi và Mạc Chi Dương kia sẽ trở thành kẻ thù của võ lâm.

 

Nói xong, cười vô cùng điên cuồng.

 

Lời nói như vậy, hắn đã nghe hai lần rồi, thậm chí còn trải qua hơn hai lần nữa, vốn dĩ hắn không có chút dao động gì nhưng đột nhiên có chút tức giận, bởi vì tên tiểu nhân này lại nhắc tới Dương Dương.

 

- Phải không?

 

Giang Hạ Niên rút một thanh nhuyễn kiếm từ đai lưng ra, cánh tay rung lên, trong nháy mắt nhuyễn kiếm cứng lên.

 

- Ta thực sự muốn xem xem rốt cuộc là ai giết ai.

 

Mạc Chi Dương cầm cá trắm cỏ trong tay, ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ ăn dưa, nhìn nam nhân của mình, ở trong đám người tư thái tiêu sái, không chút nóng nảy, dù sao cũng đã nói cách đối phó với đám dược nhân cho hắn rồi, chút chuyện nhỏ này, cũng không cần y phải tự mình động thủ.

 

Một người chặn lại toàn bộ dược nhân, giết chết không tha một ai.

 

Thanh Dương chưởng môn nhìn Tần Hoằng từ phía xa, cắn chặt răng, cầm kiếm xông tới, Tần Hoằng bị tập kích, theo bản năng dùng kiếm chặn mũi kiếm đang lao tới.

 

Kết qua một giây tiếp theo đã bị đâm thủng bụng, đờ đẫn nhìn sư phụ trước mắt, người đã dưỡng dục mình ba mươi năm.

 

- Ta phải thanh lý môn hộ.

 

Võ Lâm Minh, người của Kiệt Giáo, ít nhiều đều chết trên tay hắn ta, Thanh Dương chưởng môn lạnh mắt nhìn hắn ta tắt thở, rút trường kiếm về.

 

Người cầm đầu đã chết, lại có sự nhập cuộc của Giang Hạ Niên, thế cục đảo ngược.

 

Bè trúc không có sào trúc chống đỡ, tốc độ trở nên chậm hơn, xuôi dòng đến vị trí song song với bọn họ, lại chậm rãi trôi dòng, kéo ra xa một đoạn.

 

Giang Hạ Niên quay người lại, nhìn thấy Dương Dương đang vô cùng nhàm chán ngồi trên bè trúc, chống cằm, sợ y chờ sốt ruột, trường kiếm cắt đứt yết hầu của dược nhân cuối cùng, cũng không thèm để ý đến cái gì.

 

Rời khỏi chỗ đó lên bè trúc.

 

- Dương Dương.

 

- Ừm.

 

Mạc Chi Dương giơ con cá trắm cỏ lên, con cá hơi thở đã thoi thóp rồi, oán giận nói.

 

- Ngươi xem đi, cá sắp chết rồi.

 

Thấy y không vui, Giang Hạ Niên đi qua đó, ôm eo y hôn một cái.

 

- Lập tức trở về đây, đợi lát nữa ăn cá xong, muốn quỳ hay muốn mắng đều nghe ngươi hết.

 

Hai người này xuất hiện rời đi đều bất ngờ như vậy, thật giống như bọn họ tới đây là để bắt cá, sau đó tiện tay giải quyết giúp chuyện phiền toái này.

 

Nhưng sau khi trải qua việc này, Võ Lâm Minh và Kiệt Giáo tiêu tan hiềm nghi lúc trước, không còn giương cung bạt kiếm như trước nữa nhưng cũng không thể nói là thân thiết.

 

Kiếp này, vẫn là Mạc Chi Dương chết trước, sống thọ và chết tại nhà cũng không có gì phải tiếc nuối, trước khi chết hệ thống đột nhiên tra được bug, là số liệu truyền nhầm thực ra Giang Hạ Niên trọng sinh hai lần.

 

- Mịa! Trọng sinh còn có thể mua theo phần sao?

 

Đây là ý nghĩ trước khi chết của Mạc Chi Dương.

 

- Mạc Chi Dương!

 

Nghe thấy giọng nói bên tai, Mạc Chi Dương mở đôi mắt buồn ngủ mông lung ra, từ trên bàn học ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh ướt át nhìn chằm chằm anh ta.

 

- Có phải cậu cho người trộm sách giáo khoa của A Dung không?

 

Tiêu Nghị nhìn chằm chằm người trước mặt, bị ánh mắt to tròn vô tội của cậu nhìn, trong nháy mắt thất thần.

 

Mạc Chi Dương xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn hai người trước mắt, sau đó ánh mắt rơi trên người đàn ông thanh tú, vẻ mặt ủy khuất phía sau Tiêu Nghị.

 

Ánh mắt mở to, giống như nai con bị kinh sợ, thoạt nhìn giống như bị ai đó bắt nạt vậy.

 

Ánh mắt vô tội, vẻ mặt vô cùng đáng thương, trong nháy mắt Mạc Chi Dương đưa ra kết luận: Mình gặp được bạn đồng hành rồi.

 

Tiêu Nghị nhìn thấy cậu đang đánh giá người phía sau thì bước lên trước một bước, ngăn chặn tầm mắt của cậu.

 

- Cậu lại muốn ăn hiếp A Dung sao?

 

Bạch Dung vẫn luôn không nói chuyện, vươn tay nhẹ nhàng túm lấy quần áo của anh ta, giọng nói nghẹn ngào.

 

- Anh Tiêu, chúng ta trở về đi.

 

Đáy mắt lóe lên một tia đắc ý.

 

Phần trình diễn này, quá sơ sài, xem ra là một tay mới, trong lòng Mạc Chi Dương bình luận bạch liên hoa tên A Dung này.

 

Nhiệm vụ lần này vẫn là bạch nguyệt quang, nhưng điều đáng buồn là bản thân mới là bạch nguyệt quang bị thế thân, nguyên chủ và Tiêu Nghị gặp nhau lúc nhỏ.

 

Sau đó nam chủ Tiêu Nghị vẫn luôn nhớ tới tiểu khả ái vừa mềm mại vừa ngọt ngào trong trí nhớ, lúc gặp Bạch Dung, bởi vì pheromore trên người cậu ta mà cho rằng cậu ta chính là người trong ký ức kia.

 

Nhưng nguyên chủ yêu thầm Tiêu Nghị, là một tiểu bá vương vẫn luôn ức hiếp Bạch Dung, Bạch Dung là người thủ đoạn vẫn luôn quấn chặt Tiêu Nghị, cuối cùng đính hôn với anh ta.

 

Trong bữa tiệc đính hôn của họ đã bỏ thuốc nguyên chủ khiến cậu bị mấy tên beta cưỡng bức, còn thiết kế để tất cả mọi người nhìn thấy, cuối cùng nguyên chủ chết trong bệnh viện.

 

Mà Bạch Dung, lấy thân phận là bạch nguyệt quang, vui vẻ hạnh phúc ở bên cạnh Tiêu Nghị.

 

- Sao cậu không nói gì?

 

Tiêu Nghị thấy cậu ngẩn người, mày kiếm nhíu lại, khí áp mạnh mẽ của alpha trên người khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

 

Nhưng Mạc Chi Dương vẫn bình thường, căn bản không bị ảnh hưởng.

 

- À, lúc đó tôi nhìn thấy cậu ta vứt sách giáo khoa ở chỗ rẽ cầu thang.

 

- Tôi, tôi không có!

 

Bạch Dung giống như bị chọc trúng chuyện trong lòng, mặt đỏ lên, giọng nói nghẹn ngào phản bác.

 

- Anh Tiêu, em không có.

 

Một người là tiểu bá vương làm nhiều chuyện xấu, một người là kẻ đáng thương đơn thuần vô tội, Tiêu Nghị đương nhiên tin tưởng Bạch Dung.

 

- Cậu vứt sách giáo khoa của cậu ấy, vậy mà còn vu khống lại nữa!

 

Mạc Chi Dương cũng không trả lời, chống cằm ngẩng đầu nhìn anh ta, chớp chớp đôi mắt hạnh: Để ông đây dậy anh làm một bạch liên hoa thế nào nè, ha ha.

 

Người này đột nhiên nhìn mình khiến Tiêu Nghị cảm thấy có chút kỳ quái, được gọi là tiểu bá vương quả nhiên rất chính xác, khuôn mặt đáng yêu, trắng nõn, bụ bẫm như trẻ con, đôi mắt to sáng nhấp nháy có hồn, đôi môi ướt át cười rộ lên trông rất đáng yêu.

 

Nhưng nếu bị vẻ bề ngoài mềm mại kia lừa gạt sẽ bị đánh rất thảm, cậu mười chín tuổi nhưng vẫn chưa phân hóa, lại đánh rất nhiều alpha rồi.

 

Đôi mắt vừa có thần vừa đáng yêu, Tiêu Nghị nhìn rất quen mắt vì che giấu cảm xúc của mình, hừ nhẹ một tiếng.

 

- Cậu nhìn cái gì?

 

- Không cho nhìn thì không thôi.

 

Mạc Chi Dương bĩu môi, thu hồi ánh mắt, tiện tay lật sách giáo khoa trên tay mình, nhịn không được dư quang nơi khóe mắt lại liếc nhìn anh, sau khi bị bắt gặp thì mặt đỏ lên.

 

Lúc bụng đang tràn đầy lửa giận lại bị dáng vẻ đáng yêu của cậu dập xuống, lạnh mặt cảnh cáo.

 

- Cậu đừng có bắt nạt A Dung nữa.

 

Nhưng giọng nói đã không còn chút tức giận nào nữa.

 

Mạc Chi Dương biết, đây là lúc ra đòn phản công, cúi đầu, giọng nói mang theo tia ủy khuất lẩm bẩm.

 

- Tôi nói không có thì anh không tin, cậu ta vừa nói là anh tin ngay.

 

Điều này?

 

Câu nói này rất có kỹ thuật nội hàm, nghe giống như oán trách nhưng thực ra là tố giác Tiêu Nghị thiên vị, trong giảng đường đại học có rất nhiều người, vừa mới tan học, còn có không ít bạn học vẫn chưa rời đi.

 

Trong nháy mắt, Tiêu Nghị đỏ mặt, A Dung mặt trắng bệch.




 

back top