Mang Theo Tiểu Phu Lang Bán Bánh Thi Khoa Cử

Chương 13

Chương 13: Bái sư

 

Ngày hôm sau, Thẩm Thời Kim cùng mẫu thân Triệu thị mang tiền đi nộp học phí. Vì đường chính hư hỏng, hai mẹ con đành vòng qua lối khác, đi gấp hơn, tới nơi thì đã sang canh ba.

 

Cao phu tử thấy Thẩm Thời Kim tuổi tuy nhỏ, song tư chất thông tuệ, trong lòng vui mừng, bèn bằng lòng thu nhận làm đồ đệ. Nhận bạc xong, ông thỉnh họa tượng Khổng phu tử ra, dẫn Thẩm Thời Kim làm lễ bái sư.

 

Hôm ấy, Thẩm Thời Kim mặc áo dài xanh biếc, vẻ mặt cung kính, theo lời thầy mà hành lễ. Thầy trò hành xong nghi thức, từ đây chính thức trở thành quan hệ sư đồ.

 

Cao phu tử ngồi ở thượng vị, Thẩm Thời Kim quỳ xuống, dập đầu ba lạy. Triệu thị liền dâng lễ vật bái sư. Cao phu tử lấy bút son, điểm một chấm đỏ giữa trán Thẩm Thời Kim, ý là “khai trí, khai tuệ”.

 

“Ngày sau học hành, cần chuyên cần khổ luyện, không được bỏ dở nửa chừng, ham chơi ham đòi, đã rõ chưa?”

 

“Đệ tử minh bạch.”

 

“Đứng lên đi.” Cao phu tử gật đầu, lại nói: “Ngày mai có thể mang thư tới nhập học. Hiện giờ ta đang dạy Tam Tự Kinh, cần chuẩn bị giấy bút mực.”

 

Triệu thị gật đầu đáp:

“Phu tử yên tâm, ngày mai chúng ta nhất định mang tới. Hôm nay đã muộn, còn phải về mua sách, xin cáo từ.”

 

" Được".” Cao phu tử khẽ gật. Cao sư nương tiễn hai mẹ con ra tận cửa.

 

Trên đường về, Thẩm Thời Kim mắt sáng rực:

“Nương, ngày mai hài nhi có thể tới đọc sách rồi!”

 

“Đúng vậy.” Triệu thị cười hiền: “Từ nay con cũng như ca ca, biết chữ biết nghĩa, ngày sau thi đỗ tú tài, thi đỗ Trạng Nguyên mới tốt.”

 

“Mẫu thân yên tâm, hài nhi nhất định sẽ cố gắng.” Thẩm Thời Kim đáp lời nghiêm túc. Không chỉ vì mẫu thân, mà còn vì chính hắn. Kiếp trước hắn sớm đã lộ tài, đời này nguyện ẩn nhẫn, giấu đi.

 

Về đến Thẩm gia, Triệu thị tìm lão thái thái xin tiền mua sách. Lão thái thái tiếc của, thở dài:

“Trong tay đại ca ngươi hẳn còn sách vỡ lòng, bút mực cũng có, lấy cho Tiểu Nhị dùng là được.”

 

Triệu thị nhẹ giọng khuyên:

“Nương, Tiểu Nhị lần đầu nhập học, vẫn nên có sách mới. Vạn nhất đại ca còn cần tới thì sao?”

 

Lão thái thái xua tay:

“Mấy cuốn vỡ lòng mà thôi, cần gì mua mới. Hỏi Hạo Nhiên mượn là xong. Bạc lại không phải từ trên trời rơi xuống, có thì phải biết tiết kiệm.”

 

“Đã biết rồi ạ, nương.” Triệu thị bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu.

 

“Như vậy mới phải. Tiểu Nhị đi học vốn là tốn tiền lắm rồi.” Lão thái thái lại lẩm bẩm đôi câu, rồi mới để nàng lui ra.

 

Triệu thị tìm Thẩm Hạo Nhiên mượn sách. Hạo Nhiên không nói nhiều, xoay người đi lấy. Triệu thị thấy áy náy, liền đưa thêm năm văn tiền, bảo hắn mua chút trái cây ăn.

 

Trở lại trong phòng, Triệu thị mới thấy rõ: bút lông Hạo Nhiên đưa đã mòn trọc, chỉ còn vài sợi mao; sách thì nhòe nhoẹt, chữ nghĩa lộn xộn. Trong lòng nàng lửa giận lập tức bốc lên.

 

“Này tiểu súc sinh… hắn—”

 

Thẩm Thời Kim vội kéo tay mẫu thân:

“Nương, đại ca cũng chẳng còn dùng, con tạm dùng vậy là được.”

 

Nhưng mà… hỏng nát đến thế này rồi.”

 

“Không sao đâu, nương.” Thẩm Thời Kim mỉm cười:

“Có lẽ đại ca khi nhỏ không biết giữ gìn, chắc cũng chẳng phải cố ý. Con yêu quý một chút thì vẫn dùng được. Tuy rách nát nhưng chữ nghĩa còn đó.”

 

Trong lòng hắn hiểu rõ, lúc này không thể để mẫu thân kết oán với đại ca. Bản thân hắn tuổi còn nhỏ, chưa có năng lực bảo hộ mẫu thân, đành nhẫn nhịn mà thôi.

 

Triệu thị nghe con nói vậy, trong lòng càng hối hận vì đã không giữ lại ít tiền mua đồ mới. Nàng thở dài:

“Được rồi, mẫu thân đã biết. Ngày mai còn phải đi học, con nghỉ ngơi sớm đi.”

Vâng. Mẫu thân cũng nghỉ sớm.”

 

Đợi nhi tử ngủ, Triệu thị mới lấy khung thêu ra, ngồi bên đèn dầu thêu vá. Nàng muốn làm thêm, kiếm thêm chút tiền, để sau này có thể đổi cho con sách mới, bút mới.

 

Đèn dầu leo lét. Thẩm lão thái thái đi ngang, tiện ghé gõ cửa:

“Tiểu Nhị mẹ nó, lúc này còn thắp đèn dầu, dầu hỏa không tốn bạc chắc?”

 

“Nương, con biết rồi. Con làm thêm một lát, lập tức nghỉ ngơi.”

 

Triệu thị vội vàng thổi tắt đèn. Ngoài cửa, lão thái thái vẫn đứng mắng không dứt, nào là “không biết lo toan, chẳng hiểu củi gạo muối mắm quý như thế nào”… Lời lẽ càng lúc càng khó nghe, mắng chừng một khắc đồng hồ mới chịu rời đi.

 

Triệu thị tai thính, nghe rõ từng lời mắng của Thẩm lão thái thái ngoài cửa. Mặt nàng đỏ bừng, trong lòng vừa ấm ức vừa tủi hổ. Nàng nào có muốn thức đêm thêu vá, chỉ là ban ngày bận rộn việc nhà, chẳng có lấy chút thời gian, đành phải tranh thủ buổi tối mà thôi.

 

Nếu không phải vì con, nàng vốn chẳng màng đến chuyện này. Nay bụng đã lớn, cánh tay sưng tấy, mỗi mũi kim đều khiến một bên tay ê mỏi. Vậy mà làm việc nhà thì bị sai khiến, dùng đèn dầu lại bị chê trách.

 

Càng nghĩ càng tủi thân, Triệu thị nhớ về ngày xưa còn ở nhà mẹ đẻ, mẫu thân thương yêu, chưa bao giờ trách nàng vì lãng phí chút đèn dầu. Nghĩ đến đó, lòng nàng chua xót, lên giường mà nước mắt chảy mãi không ngừng. Nàng không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng.

 

Trong giấc mộng, Thẩm Thời Kim trở mình, vô thức ôm lấy mẫu thân, miệng lẩm bẩm:

 

“Mẫu thân… ăn… đùi gà lớn… tất cả đều để nương…”

 

Nghe vậy, trong lòng Triệu thị như có dòng suối ấm chảy qua. Nàng đưa tay khẽ vuốt mái tóc con, nghĩ thầm: vì hài tử, chút ủy khuất này… nàng cam chịu cũng được.

back top