Chương 46 – Tiểu tâm tư
Từ sau khi không còn ra bến tàu, Ôn Dung ngày ngày đều ở trong nhà, có Triệu thị che chở, ngoài Thẩm lão thái thái có thể sai khiến, những người khác muốn gọi hắn làm việc đều bị Triệu thị quát cho lui. Lâu dần, chẳng ai còn dám sai sử hắn nữa.
Hôm ấy trời mưa, Triệu thị không yên lòng, liền bảo Ôn Dung đi đón Thẩm Thời Kim. Ôn Dung quen đường, tự mình khoác áo tơi, che chiếc ô giấy mà đi.
Đến thư viện của Cao phu tử, hắn thấy đám học sinh đang nô đùa. Chu Minh Triều cùng Thẩm Thời Kim kề vai sát cánh, sắc mặt Ôn Dung lập tức tối sầm.
Mã thị cũng nhận ra hắn, liền gọi vào trong, còn đưa cho ít điểm tâm. Ôn Dung cái miệng nhỏ nhắn từng chút từng chút ăn, đôi mắt đen láy tròn xoe, ngoan ngoãn ngồi một chỗ, trông càng thêm khả ái.
Vừa ăn, hắn vừa lặng lẽ ngắm Thẩm Thời Kim. Một lát sau phu tử đến, bọn học trò vội vàng thu dọn, ngoan ngoãn vào lớp. Ôn Dung kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi tan học.
Khi Thẩm Thời Kim cùng Chu Minh Triều chuẩn bị về, Ôn Dung liền cầm ô giấy, bước đến chen Chu Minh Triều ra một bên, hướng Thẩm Thời Kim nở nụ cười ngọt ngào:
– Về nhà thôi.
Mấy sợi tóc ướt dính trên trán hắn, Thẩm Thời Kim vội đưa tay gạt, cười nói:
– Ngươi đến đón ta?
Ôn Dung đảo mắt nhìn qua Chu Minh Triều, hừ nhẹ một tiếng rồi gật đầu mạnh.
Chu Minh Triều thấy thế không nhịn được bật cười:
– Hắc, Tiểu Ôn Dung, ta đã chọc gì đến ngươi thế?
Thẩm Thời Kim chau mày khó hiểu, Chu Minh Triều chỉ xuống chân, bất đắc dĩ nói:
– Ngươi xem.
Nước mưa trên mép ô nhỏ tong tong xuống giày hắn.
Thẩm Thời Kim quay sang nhìn Ôn Dung, bắt gặp tiểu oa nhi ấy khẽ cong môi, trong lòng liền đen mặt: tiểu tử này nào có ngốc nghếch gì.
Nhưng y vẫn che chở cho hắn:
– Tiểu Dung đâu phải cố ý.
Nói rồi cầm lấy ô giương rộng hơn:
– Đi thôi, chúng ta về nhà.
Thẩm Thời Kim đã nói vậy, Chu Minh Triều cũng không dám tranh cãi, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hôm nay Ôn Dung cứ nhằm vào mình.
Ôn Dung dắt tay Thẩm Thời Kim đi trước, thỉnh thoảng quay lại lè lưỡi làm mặt quỷ với Chu Minh Triều.
Chu Minh Triều tức giận kêu to:
– Hắn… hắn rõ ràng là cố ý!
Mưa càng lúc càng nặng hạt, Thẩm Thời Kim quay đầu:
– Minh Triều, ngươi nói gì đó?
Ôn Dung làm ra vẻ vô tội, tròn mắt nhìn lại. Chu Minh Triều nghẹn lời, trong lòng hoài nghi chẳng lẽ mình nhìn lầm?
Cuối cùng đành phẩy tay:
– Không có việc gì, không có việc gì.
Thẩm Thời Kim cười:
– Vậy thì mau về thôi, ngày mai nghỉ tắm gội, ta còn muốn viết bài. Ngày mai chúng ta đi chơi.
– Hảo! – Chu Minh Triều gật đầu – Nếu trời tạnh, chúng ta lên núi hái quả dại, không thì đến nhà ngươi.
– Ân.
Ba người cùng nhau về. Giày của Thẩm Thời Kim và Ôn Dung đều ướt, Thẩm Thời Kim liền thay đồ, lại lấy vớ mới cho Ôn Dung. Thấy hắn ngoan ngoãn ngồi chờ, Thẩm Thời Kim tự tay giúp thay giày, rồi hai người vào bếp sưởi.
Trong bếp lửa hồng cháy rực, Lý thị thấy liền cười:
– Tiểu nhị đã về.
– Ân, đã trở lại, nhị thẩm.
– Nhị Nha tỷ tỷ ngươi có hái quả dại để dành, mau nếm thử đi.
Thẩm Thời Kim tò mò hỏi:
– Nhị Nha tỷ đâu rồi?
Lý thị cười:
– Ngươi nương vừa may xong áo bông mới, nàng liền chạy ra ngoài khoe.
– Áo bông? – Thẩm Thời Kim buồn cười – Giữa mùa hạ mà nàng không sợ nóng sao?
Lý thị vừa nấu vừa cười:
– Nếu làm bẩn, ta phải đánh cho xem.
Nhưng giọng điệu lại đầy cưng chiều.
Thẩm Thời Kim cũng cười:
– Nhị Nha tỷ tỷ xinh đẹp, có quần áo mới tất nhiên thích. Nàng mặc đẹp, thím cũng thêm thể diện.
– Ngươi nói đúng. – Lý thị khoái chí gật đầu.
Một bên, Trần thị ít lời, nghe thế cũng mỉm cười, nhưng trong lòng lại thoáng chua xót. Nàng gả về đã lâu mà vẫn chưa có hài tử, trong khi đại tẩu và nương thường kín đáo chê trách.
Cơm nước sắp xong, Lý thị chuẩn bị đi gọi Nhị Nha về, Triệu thị cười nói:
– Để ta đi, ngồi trong nhà lâu cũng mỏi, ta ra ngoài một chút.
Lý thị gật đầu:
– Vậy hảo, kêu nàng mau về ăn cơm.
Triệu thị đi ra, để lại hài tử cho Thẩm Thời Kim bế. Tiểu tử mềm mại trong lòng khiến y lúng túng, bước đi cũng cứng ngắc, khiến Lý thị nhìn mà buồn cười.
Ôn Dung thì chăm chú nhìn, đôi mắt đầy tò mò.
Triệu thị đến đầu thôn tìm được Nhị Nha, gọi:
– Duyệt Nhi, mau về ăn cơm.
Đám tiểu cô nương xung quanh thấy áo mới đỏ rực của Nhị Nha, thi nhau sờ thử, khen đẹp không ngớt.
Nghe Triệu thị gọi tên, mấy đứa nhỏ hiếu kỳ:
– Duyệt Nhi? Ai là Duyệt Nhi?
Nhị Nha ngẩng đầu, chợt nhớ ra, trong lòng hãnh diện, cười hì hì:
– Là ta! Ta đã đổi tên, các ngươi quên rồi sao?
– Duyệt Nhi, dễ nghe quá! – có đứa trầm trồ.
– Đúng vậy, dễ nghe thật.
Nhị Nha cười tươi rói, thỏa mãn vô cùng. Bây giờ cha đã về, trong nhà cũng đỡ vất vả, nãi không còn hung dữ với nàng. Lại có áo mới, có cái tên hay, quả thực sung sướng.
Nàng vừa nhảy nhót vừa theo Triệu thị về. Triệu thị che ô, lo lắng:
– Đứa nhỏ này, phải đi dưới mái hiên, dầm mưa lại cảm phong hàn thì khổ.
Nhị Nha le lưỡi làm nũng:
– Biết rồi, tiểu nương, lần sau không dám nữa!
Triệu thị cười bất đắc dĩ:
– Nếu còn dám, ta sẽ mách nương ngươi đó.
– Ân!
Mấy tiểu cô nương nhìn bóng dáng nàng khuất xa, đều than thở:
– Ta chưa từng có quần áo mới…
– Ta cũng vậy.
– Ta phải về sớm nấu cơm, bằng không nương sẽ mắng.
Nói rồi từng đứa nhỏ đeo sọt cỏ, lục tục trở về, trong lòng còn ngập ngừng hâm mộ.