Chương 47 – Ôn Dung tiểu tâm tư
Ngày thứ hai sau khi tắm gội, vốn định ra ngoài chơi, nhưng trời vẫn lất phất mưa nhỏ, đám hài tử đành phải ở nhà nô đùa.
Thẩm Thời Kim viết xong bài học, Chu Minh Triều còn chưa xong, liền kéo Thời Kim cùng viết cho có bạn.
Ôn Dung thì ríu rít đi theo sau hai người, khi thì rót nước cho Thẩm Thời Kim, khi thì bưng điểm tâm, có lúc còn vô tình đẩy Chu Minh Triều ra xa.
Dù Thẩm Thời Kim có chút trì độn, cũng nhận ra trong lòng tiểu gia hỏa này đang có tâm tư, liền âm thầm phân chút chú ý.
Lần thứ ba Ôn Dung rót nước cho mình, Thời Kim khen ngợi vài câu, đôi mắt đen láy của Ôn Dung sáng rỡ, nhìn Chu Minh Triều còn mang theo chút đắc ý.
Thẩm Thời Kim thấy bộ dáng ấy, trong lòng không khỏi nghi hoặc:
Cái tiểu ngốc tử này… thoạt nhìn cũng chẳng ngốc chút nào, rõ ràng đang cùng Minh Triều tranh sủng a.
Chu Minh Triều thì vẫn ngây ngô, chẳng phát hiện ra điều gì. Viết xong bài học, hắn còn hớn hở lôi kéo Thời Kim đi nghịch mưa.
Ai ngờ vừa mới viết xong, tập sách đã rớt xuống đất, lại bị giẫm một cái thật to.
“A!” Chu Minh Triều tròn mắt nhìn, tác phẩm vất vả viết xong giờ bị giẫm nát, liền phát ra tiếng kêu đau khổ.
Ôn Dung mang vẻ mặt vô tội, trốn sau lưng Thẩm Thời Kim.
“Ta… ta bài học…” Chu Minh Triều mếu máo nhìn Thời Kim.
“Hảo hảo, hắn cũng không phải cố ý, ta sẽ viết lại cho ngươi.” Thẩm Thời Kim an ủi.
Ôn Dung vẫn trốn sau lưng, gật đầu liên tục, mặt ngây thơ vô tội.
Chu Minh Triều gần như khóc: “Xong rồi, như vậy thì chơi sao được.”
“Không có việc gì, lần sau chúng ta lại đi chơi.” Thẩm Thời Kim xua tay.
“Ân.”
Thế là Chu Minh Triều an phận ngồi viết lại, còn Ôn Dung thì khóe môi nhếch mãi không xuống.
Thẩm Thời Kim đưa tay xoa đầu hắn, ôn nhu nói: “Đừng khi dễ hắn, hắn là người thật thà.”
Ôn Dung vẫn ra vẻ ngây ngốc, mặt mày vô tội.
Chu Minh Triều viết lại nhanh hơn lần trước, nhưng cái miệng thì chẳng yên:
“Ai thật thà chứ… Ôn Dung sao?” Hắn tò mò hỏi, rồi không chờ ai đáp, đã tự cười khà khà: “Hắn tuy ngốc ngốc, nhưng đúng là thật thà.”
Thẩm Thời Kim nhìn bộ mặt vô tội của Ôn Dung, rồi nhìn vẻ khờ khạo của Chu Minh Triều, trong lòng khẽ cười, ôn thanh nói: “Đúng vậy.”
Chỉ là… thoạt nhìn, Ôn Dung e rằng tâm nhãn cũng không ít.
Ôn Dung ở trong nhà, ngoài việc làm chút việc vặt, thì mỗi ngày đều kiên trì đi đón Thẩm Thời Kim tan học.
Dù Thẩm lão thái thái có sai hắn đi hái rau, hắn vẫn len lén chạy đi, nhiều lần còn suýt bị bà đánh.
Sau mấy lần, vẫn chứng nào tật nấy, mưa gió mặc kệ, ngày nào cũng đến đón Thời Kim. Cuối cùng lão thái thái cũng đành mặc, dù sao cũng chỉ mất nửa khắc công phu.
Thời tiết ngày một lạnh, trong nhà đều phải đốt than. Tư thục thì chẳng có lò sưởi, bởi sư nương đang có thai, Cao phu tử lại tính tình kiêu căng, việc nhóm lửa đều để đám học trò tự lo.
May mắn Triệu thị khéo tay, không chỉ lo cho Thời Kim quần áo ấm, còn may bao tay cho cả học trò trong học đường.
Ngay cả Cao phu tử cũng được một đôi. Thủ nghệ của Triệu thị tinh xảo, các gia đình khác cũng không keo kiệt, người tặng quả, kẻ đáp bánh, coi như vòng tay hữu nghị.
Ở nhà, Triệu thị vừa trông con, vừa thêu may. Thẩm Nguyện An ngoan ngoãn, lại thêm Ôn Dung siêng năng phụ giúp, bà chẳng tốn mấy sức lực.
Năm trước Ôn Dung còn phải mặc áo đơn chịu rét, năm nay đã được lo cho một thân ấm áp.
Thẩm Thời Kim cảm thấy rét đến càng ngày càng buốt, trong lòng dần sinh lo lắng.
Những ngày này, hắn hết chạy đến nhà lí chính, lại qua chỗ thôn trưởng, bóng gió nhắc chuyện tích trữ lương thực:
“Triệu gia gia, đông năm nay rét hơn thường, có phải nên dự trữ nhiều lương thực hơn không?”
Triệu lí chính cười xòa: “Hài tử ngươi lo xa quá, mùa đông nào cũng có lương thực, không thì lên trấn mua cũng được.”
“Nếu mua không được thì sao?”
“Ha ha, không có chuyện đó đâu.”
Thời Kim đi hỏi Chu thôn trưởng, cũng nhận lại câu trả lời như thế.
Hắn chỉ là một tiểu hài tử, tứ chi nhỏ bé, chuyện ngũ cốc chẳng thông, muốn thay đổi cũng chẳng được gì, chỉ đành cảm thấy bất lực, lặng lẽ một mình trở về, trong lòng buồn bã.
Trên đường đi, hắn nghe người trong thôn kháo nhau:
“Ngươi có nghe chưa, Thẩm Nhị Nha giờ đổi gọi là Nguyệt Nhi. Nghe nói là nương nó bỏ tiền ra mời người đặt tên, tốn không ít bạc đâu.”
“Thật sao? Nguyệt Nhi, tức là ánh trăng à?”
“Không đúng, là ý chỉ vui vẻ, mong nàng lúc nào cũng vui, rạng rỡ như ánh trăng.”
Thẩm Thời Kim nghe vậy, suýt bật cười. Nếu không phải chính mình đặt tên cho tỷ tỷ, có khi cũng tin mất.
Trong đầu hắn thoáng lóe lên một ý tưởng: Tin đồn… bá tánh thích nhất là bảo sao nghe vậy. Nếu mọi người đều truyền, vậy thì sẽ thành sự thật.