Mang Theo Tiểu Phu Lang Bán Bánh Thi Khoa Cử

chương 92

Chương 92 – Yết Bảng

Chu Minh Triều cuối cùng đã đi không nổi, phải nhờ Triệu Văn Hiên đỡ.

“Tiểu Nhị, ngươi nói… nếu ta không trúng thì làm sao bây giờ a?” – giọng Chu Minh Triều run run.

Thẩm Thời Kim trong lòng cũng khẩn trương, nhưng vẫn trấn an hắn, mỉm cười:
“Khẳng định có thể, Minh Triều ca tin tưởng chính mình.”

“Đúng vậy, tin tưởng chính mình… Nhất định phải trúng. Biểu ca ta năm nay cũng dự thi, nếu hắn trúng mà ta rớt, ta khẳng định mất mặt chết mất.” – Chu Minh Triều cười khổ.

Lý thị cùng Hồ Thúy Lan hôm nay không đi xa, bày quán bán bánh tương hương ngay gần chỗ yết bảng. Người đến xem bảng vốn đã đông, thêm hương thơm của bánh, nên khách mua xếp hàng dài.

Lý thị hớn hở:
“Cũng may ngươi nhắc hôm nay yết bảng, bằng không sao bán được nhiều thế này.”

Bánh vừa bày ra đã bán gần hết. Hồ Thúy Lan cũng cười:
“Hôm nay vận khí tốt. Nếu nhi tử ta nhân vận may này mà trúng thì ta mới thật cao hứng.”

“Nhà ta đại chất nhi cũng đi thi, không biết có trúng không.”

“Thời Kim hài tử kia còn đáng tin hơn, ta thấy chắc chắn không thành vấn đề.” – Hồ Thúy Lan nói.

“Chỉ mong thế. Nếu Thời Kim trúng, tiểu tẩu tử ta chắc mừng phát điên.” – Lý thị phụ họa.

Hồ Thúy Lan cười, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng liếc về phía chỗ yết bảng.

Lúc Cao phu tử dẫn đám học trò đến, người chen chúc đã rất nhiều. Họ tìm chỗ cao đứng, tuy xa nhưng vẫn có thể nhìn thấy.

Cao phu tử trầm giọng dặn:
“Lần khảo thí này chỉ là bước đầu, sau còn ba trường nữa. Nếu trúng thì phải tiếp tục cố gắng, không thì lại chờ lần sau.”

“Phu tử, chúng ta đã biết.”

“Nếu trúng, các ngươi chính là đồng sinh, bước lên đường khoa cử. Đồng sinh rồi tiến thêm một bước là tú tài. Tú tài… gặp huyện lão gia cũng không cần quỳ lạy.” – lời bình thản, nhưng khiến bọn nhỏ tim đập rộn ràng.

Trong mắt bọn trẻ, huyện lão gia đã là đại quan ngút trời, nay chỉ cần cố gắng, tương lai có ngày cũng có thể sánh vai.

Ôn Dung nhỏ giọng:
“Tiểu Nhị, ngươi nhất định sẽ trúng.”

Thẩm Thời Kim gật đầu. Người càng lúc càng đông, Chu Minh Triều khẩn trương đến thở gấp.

Thẩm Thời Kim trấn an:
“Minh Triều ca, ngươi cũng nhất định sẽ trúng.”

“Hảo, hảo…”

Đột nhiên đám người rộ lên. Một đội nha dịch xuất hiện, phía trước ôm bảng danh sách.

“Đến rồi, yết bảng rồi!”

Bảng được từ từ dán lên tường. Có tiếng reo hò vang dậy.

“Ta trúng rồi! Lần đầu dự thi mà đã trúng!” – một thiếu niên mười mấy tuổi nhảy cẫng.

“Không có tên ta? Sao không thấy tên ta…” – có kẻ òa khóc.

Chu Minh Triều nhắm chặt mắt, run rẩy nói với Thẩm Thời Kim:
“Tiểu Nhị, ta không dám xem. Ngươi xem giúp ta. Nếu ta không trúng, ta không nhìn, cứ thế về thôi.”

“Hảo.”

Thẩm Thời Kim ngẩng đầu nhìn, tim đập dồn dập. Mắt hắn chợt sáng – ở ngay đầu bảng:

Đệ nhất danh – Thẩm Thời Kim, Thanh Tuyền thôn.

Là hắn. Quả thật là hắn! Đệ nhất danh!

Cả người ngẩn ngơ như bị gió xuân lạnh thổi ùa đến, giống hệt cảm giác ở kiếp trước, trước khi chết ngồi bên cửa sổ, nghe gió thổi qua thật lâu mới lấy lại thần trí.

Hắn tiếp tục nhìn xuống, đến mục thứ bảy mươi, thấy tên Chu Minh Triều.

“Minh Triều ca.” – Thẩm Thời Kim khẽ gọi.

“Làm sao? Ta rớt rồi phải không? Thôi đi thôi, về nhà vậy. Nương ta còn định làm tiệc, ta lại làm nàng thất vọng rồi.”

“Không, Minh Triều ca. Ngươi trúng rồi. Thứ bảy mươi. Tự ngươi xem đi.”

“Thật sao?” – Chu Minh Triều run giọng.

“Là thật.”

“Có phải ngươi nhìn nhầm không, hay là trùng tên?”

Thẩm Thời Kim cười:
“Thanh Tuyền thôn họ Chu, chẳng lẽ trong thôn còn ai gọi Minh Triều ngoài ngươi?”

“Ta… ta trúng?”

“Ân.”

“Thật sự trúng?”

“Thật sự.”

Nghe vậy, Chu Minh Triều chen ngay vào đám đông, tận mắt thấy tên mình cùng quê quán sau lưng, rốt cuộc mới tin, hét lớn:
“Thật là ta!”

Hắn vui mừng khôn xiết, lại phát hiện Thẩm Thời Kim còn đứng nhất bảng, càng thêm phấn khích:
“Tiểu Nhị, ngươi trúng đệ nhất danh! Là đệ nhất danh a!”

Người xung quanh cũng xôn xao nhìn về phía Thẩm Thời Kim, hắn vội cúi đầu kéo Ôn Dung chạy, để mặc Chu Minh Triều bị vây giữa đám đông.

Ra được khó khăn, Chu Minh Triều hổn hển trách:
“Thẩm Tiểu Nhị, chân cẳng nhỏ bé của ngươi chạy còn nhanh hơn thỏ, kéo cả Ôn Dung chạy mất, bỏ lại ta một mình giữa biển người.”

Triệu Văn Hiên cười:
“Tại ngươi rêu rao to quá, nhiều người nhìn, ta cũng ngượng đứng lại.”

“Phu tử, ngươi cũng bỏ ta.” – Chu Minh Triều bây giờ trúng tuyển, dám đùa với cả Cao phu tử.

Cao phu tử bật cười:
“Ta cũng không muốn bị coi như con khỉ.”

Mọi người đều phá lên cười.

Triệu Văn Hiên trúng hạng 35, Cố Tầm hạng 62, ai nấy đều có tên. Tổng cộng lấy 85 người, tất cả đều được tư cách vào phủ thí.

Chỉ tiếc Mạnh Nguyên. Cao phu tử dõi tìm nhiều lần, vẫn không thấy tên, trong lòng tiếc nuối vô cùng.

Ông khẽ thở dài:
“Không tồi. Nhưng nhớ, phía sau còn ba trường, tuyệt không được chểnh mảng.”

“Phu tử, chúng ta minh bạch.”

Bên kia, quán bánh của Lý thị và Hồ Thúy Lan cũng rộn ràng.

“Đầu bảng là ai?” – có người hiếu kỳ hỏi.

“Là người Thanh Tuyền thôn, tên… Thẩm cái gì ấy.”

“Thẩm Thời Kim.” – người khác đáp.

“Thật sao?” – Lý thị ngạc nhiên.

“Thật. Nghe nói mới tám tuổi.”

“Tám tuổi, lại ở Thanh Tuyền thôn… chẳng phải chính là Tiểu Nhị?”

“Đúng vậy.” – Hồ Thúy Lan cười rạng rỡ.

“Tiểu Nhị tiền đồ quá, lại đứng đầu. Không biết con trai ta có trúng không.” – Hồ Thúy Lan vẫn còn thấp thỏm.

“Nhà ngươi Minh Triều chắc chắn cũng trúng. Đợi ta bán xong, sẽ mua thịt sang chúc mừng tiểu tẩu tử.” – Lý thị nói.

“Nương!” – tiếng kêu vang vang.

Hồ Thúy Lan ngẩng đầu, thấy Chu Minh Triều hớn hở như con khỉ.

“Nương, ta trúng rồi!”

“Thật không?”

“Thật! Không tin hỏi Tiểu Nhị với phu tử.”

Thẩm Thời Kim mỉm cười:
“Thím, là thật.”

Hồ Thúy Lan vui mừng khôn xiết:
“Nhà ta còn có phúc này sao? Tổ tông phù hộ!”

“Nương, rõ ràng là ta thông minh, liên quan gì tổ tông.” – Chu Minh Triều vênh mặt.

“Hảo hảo, ngươi thông minh. Nhưng phần mộ tổ tiên hẳn cũng được thơm lây, nếu để bà nội ngươi biết, chắc vui lắm.”

Lý thị cười nói:
“Tiểu Nhị, chúc mừng ngươi, nghe nói ngươi đứng đầu.”

“Cảm ơn nhị thẩm.”

“Nhị thẩm lát mua thịt cho ngươi ăn.”

“Đa tạ nhị thẩm.” – Thẩm Thời Kim cười.

Lý thị nhìn còn mấy cái bánh, bèn nói:
“Chúng ta chia hết bánh cho bọn nhỏ, rồi cùng về sớm chúc mừng.”

“Hảo, hảo!” – Hồ Thúy Lan cũng vui vẻ đồng ý.

Thế là mấy đứa nhỏ, kể cả Cao phu tử, đều ngồi xổm dưới đất ăn bánh miễn phí.

“Ăn ngon thật.” – Triệu Văn Hiên khen.

“Đương nhiên rồi, nương ta làm.” – Chu Minh Triều hớn hở.

“Nhị thẩm ta làm.” – Thẩm Thời Kim cũng tự hào.

Cả bọn cười rộn rã.

Tin vui lan nhanh, người vây đến ăn thử càng nhiều. Ai nấy vừa khen vừa xin mua, Hồ Thúy Lan và Lý thị đành khéo léo hẹn hôm khác.

Sau khi dọn hàng, Hồ Thúy Lan nói:
“Cao phu tử, ngài dẫn bọn nhỏ về trước, chúng ta mua ít rau. Tối nay ngài và sư nương mang bọn nhỏ đến nhà ta ăn cơm.”

Cao phu tử xua tay:
“Phía sau còn ba trường, không thể lơi lỏng. Chờ thi xong hẵng nói.”

“Đúng đúng, ta hồ đồ quá.” – Hồ Thúy Lan vỗ trán.

Thẩm Thời Kim cười:
“Thím, chờ chúng ta chính thức thành đồng sinh, ngươi nhớ chuẩn bị thịt ngon. Ta đến ăn vạ đó, đồng sinh lão gia phải được đãi đàng tử tế.”

Mọi người đều bật cười.

Lý thị cũng vui vẻ:
“Được, đồng sinh lão gia.”

Chu Minh Triều chen vào:
“Nhớ mang cả ta theo. Ta da mặt dày, ăn nhiều cũng được.”

Cười nói rôm rả, cả đoàn lên xe về thôn. Lý thị vừa đếm bạc vừa sững sờ – hôm nay kiếm được hơn một lượng bạc, lại còn tặng bánh không lấy tiền.

Trong lòng nàng thầm nghĩ: Nếu ngày nào cũng có yết bảng thì tốt biết mấy.

back top