Chương 95 – Nhận Kết Nghĩa
Hai nhà thương lượng xong, Chu thôn trưởng còn cẩn thận mời người chọn ngày, định ra hai mươi ba tháng sau là ngày lành, hôm đó sẽ chính thức làm lễ nhận kết nghĩa.
Triệu thị đặc biệt may cho Chu Minh Triều một bộ quần áo mới, lại chuẩn bị giày mới, còn đặt người làm sẵn một chiếc bạc khóa nhỏ, mặt trên khắc chữ “Bình an hỉ nhạc”.
Hai nhà quây quần, đầu tiên Chu Minh Triều hướng Triệu thị dập đầu. Triệu thị liền đưa cho hắn một bao lì xì thật dày. Chu Minh Triều lập tức sửa miệng:
“Nương!” – Thanh âm vang dội.
Triệu thị vui mừng gật đầu:
“Hảo hảo hảo. Mau đứng lên, từ nay chúng ta chính là người một nhà.”
“Nương, ngươi yên tâm, ngày sau ta nhất định hiếu thuận ngươi.” – Chu Minh Triều gọi một tiếng “nương” rất thuận miệng.
Hắn lại lấy ra một cây trâm cài, nhỏ giọng nói:
“Nương, cái này là ta mượn tiền nương ruột làm cho ngươi, sau này ta sẽ còn, coi như tâm ý của ta.”
Triệu thị biết thứ này không hề tiện nghi, càng không nỡ nhận, liền cười nói:
“Hảo hài tử, tâm ý ta đã biết, nhưng thứ này quá quý, ta không thể nhận.”
Hồ Thúy Lan bên cạnh cười:
“Nguyên vốn nghĩ Minh Triều có mẹ nuôi, chúng ta chỉ cần chuẩn bị chút lễ là được, không ngờ… ngươi cũng làm bạc khóa. Xem ra đúng là nghĩ cùng một chỗ rồi.”
Chu Minh Triều gật đầu:
“Không ngờ mẹ nuôi lại đối với ta hào phóng như vậy. Ngươi yên tâm, ta tuy mượn tiền của nương ruột, nhưng sau này nhất định sẽ trả, coi như chính ta hiếu kính mẹ.”
“Nhi tử hiếu thuận, ta sao lại không nhận?” – Chu Minh Triều nói xong, cười hì hì.
Triệu thị nhìn hắn nghiêm túc, bật cười:
“Ta thật có phúc khí, vừa nhận con đã được hiếu thuận. Thúc thím đừng cười ta chiếm tiện nghi lớn như vậy.”
Chu lão thái cười đáp:
“Đây là Minh Triều nguyện ý, hai đứa nhỏ cũng thương lượng rồi. Sắp tới còn muốn bày quán bán bánh trả tiền, chẳng cần nhọc lòng ta, cũng không phải mượn tiền ta.”
Hồ Thúy Lan nghe vậy, thở dài:
“Nương, ngươi xem lời này… nếu như tiền này còn không lại, ngươi mới thật sự là bị nợ. Nhưng nhi tử hiếu thuận mẹ nuôi, ta đây chỉ mong nó sau này kiếm ra lời, hoàn trở về thôi.”
Triệu thị cuối cùng đành nhận cây trâm, mỉm cười:
“Được rồi, con ta ta nhận, còn nợ thì ta không nhận đâu.”
“Mẹ nuôi!” – Chu Minh Triều kêu lên, mặt mày không dám tin.
Thẩm Thời Kim cười chọc:
“Minh Triều ca, nếu không thì sửa miệng gọi là nợ luôn đi.”
“Hảo a, Tiểu Nhị, ca ca nợ nần chính là ngươi nợ nần. Ngày mai theo ca ca đi bày quán, gọi ca ca một tiếng!”
Thẩm Thời Kim nhìn cái bao lì xì dày cộp trong tay hắn, nhếch môi cười:
“Minh Triều ca, ta còn chưa thu phí sửa miệng đâu.”
“Hảo a, không có sửa miệng phí thì không đổi khẩu đúng không?” – Chu Minh Triều trừng mắt.
“Đúng vậy.” – Thẩm Thời Kim gật đầu.
Hai đứa nhỏ cãi nhau, Hồ Thúy Lan liền cười mà nói:
“Triệu muội muội, hôm nay ta nấu vài món, ngươi nếm thử xem. Về sau chúng ta đều là một nhà cả.”
Triệu thị cười:
“Hồ tỷ tỷ tay nghề chắc chắn là ngon. Ta đây lại chiếm tiện nghi, sớm biết vậy đã sớm bắt Minh Triều sửa miệng rồi.”
Hồ Thúy Lan cũng cười:
“Sớm biết Thời Kim có thể quản nổi Minh Triều nhà ta, ta hận không thể sớm gói lại đưa sang nhà ngươi.”
Cả bàn đều bật cười.
Chu gia hôm ấy làm mâm cơm rất phong phú, thịt chiếm nửa bàn, khiến Triệu thị cũng thấy ngượng:
“Sao lại làm nhiều như vậy?”
Chu lão thái đáp:
“Ngươi nhận Minh Triều làm con nuôi, hai nhà chúng ta từ nay đã là một nhà, trong thôn có việc còn giúp đỡ nhau. Mấy món này đều là nên cả, chỉ mong ngươi thích.”
Chu Minh Triều lập tức gắp đồ ăn vào bát Triệu thị:
“Nương, ngươi nếm thử tay nghề nương ruột ta.”
Cái bát nhỏ của Triệu thị đã chất thành núi.
Thẩm Thời Kim cười:
“Minh Triều ca, sao không gắp cho đệ đệ mới của ngươi?”
“Đi đi, khẩu còn chưa đổi, ăn nhiều đồ ăn đi.” – Chu Minh Triều ghét bỏ, rồi cũng gắp cho Thẩm Thời Kim một đũa đầy rau xanh.
Mọi người bật cười, Hồ Thúy Lan lại gắp cho Thẩm Thời Kim một khối sườn chưng to:
“Tiểu Nhị đừng tủi, thím cho con gắp, ăn nhiều thịt một chút.”
Thẩm Thời Kim nhìn miếng sườn béo ngậy, hừ nhẹ:
“Chu Đại, nhớ kỹ cho ta, sang nhà ta ăn cơm, ta cũng chiêu đãi ngươi thế này!”
“Lêu lêu lêu!” – Chu Minh Triều lè lưỡi.
Triệu thị bất đắc dĩ:
“Các ngươi xem đi, ở nhà nó ngoan đến mức không dám nói chuyện, chỉ có lúc này mới lộ ra chút trẻ con.”
Hồ Thúy Lan cười:
“Nhà ta còn có một đứa ba tuổi đây!”
Mọi người lại cười vang.
Triệu thị cười bảo:
“Vẫn là Ôn Dung nhà ta ngoan nhất.”
Ôn Dung bưng bát đầy thịt, nghiêm túc ăn cơm. Nghe nhắc tên mình, liền ngẩng đầu nhìn mọi người, ngơ ngác.
Thẩm Thời Kim thấy bộ dạng ngốc manh ấy, liền gắp thêm cho một khối sườn, cười nói:
“Nhanh ăn đi, không phải nói ngươi đâu.”
“Nga.” – Ôn Dung gật gật đầu.
Cậu kẹp một khối sườn mềm, cắn một miếng, hương vị đậm đà, thơm ngon vô cùng. Cái miệng nhỏ ăn chầm chậm, hết sức cẩn thận.
Thẩm Thời Kim lại lo lắng, ôn nhu dặn:
“Ăn từ từ, coi chừng mắc.”
Chu Minh Triều nghi hoặc:
“Tiểu Nhị, sao ngươi không nhắc ta cẩn thận?”
Thẩm Thời Kim nhìn hắn, nở nụ cười ôn hòa:
“Vậy Minh Triều ca, ngươi cũng ăn chậm ~ chậm một chút.” – Rồi gắp thêm mấy con cá nhỏ cho hắn.
“Hảo a! Tiểu Nhị, ngươi thật…” – Chu Minh Triều nghẹn lời, hắc hắc cười – “Không thể để ngươi thiệt, ta cũng gắp cho ngươi.”
Nói rồi, hắn gắp một con cá chiên nhỏ, nhai rôm rốp:
“Ân, thật giòn a! Ôn Dung, ngươi cũng ăn nhiều một chút!”
Ôn Dung nhìn Thẩm Thời Kim, thấy cậu mỉm cười, liền cúi đầu, tiếp tục ăn từng miếng nhỏ.
Khi ăn xong, trong bát cậu lại xuất hiện hai con cá nhỏ vàng óng, thế là lại ngoan ngoãn ăn tiếp, đôi chân nhỏ dưới ghế đung đưa, dáng vẻ đầy thỏa mãn.