Những năm ở Thanh Thủy thôn dạy học, làm ruộng, nuôi dưỡng phu lang

Chap 3

Tạ Du ngồi trong phòng, đưa mắt nhìn ra cửa sổ.

Trời đã tối hẳn, bóng đêm phủ xuống bốn phía. Từ gian ngoài vẳng vào tiếng người trò chuyện, xen lẫn tiếng bước chân.

Hắn khép mắt lại, lặng lẽ nằm trên giường tre nghỉ ngơi một lát.

Không rõ ai đã cưu mang, đưa hắn từ ven đường về đây. Dù sao cũng coi như nhặt lại một mạng, sau này nhất định phải báo đáp ân cứu giúp này.

Vừa nghĩ thế, cửa phòng khẽ kêu “kẽo kẹt”, ánh sáng bập bùng từ bó đuốc hắt vào.

Tạ Du mở mắt, nhìn thấy một bóng dáng cao lớn hiện ra. So với hắn thì chắc nịch, rắn rỏi hơn nhiều.

Hắn chống người ngồi dậy, tựa vào đầu giường, giọng khàn khàn:

– Lần này may nhờ huynh đệ giúp đỡ. Không biết trong nhà còn phòng trống không? Ta không có nơi để về, muốn tạm nương nhờ một thời gian.

– Đương nhiên, ta không ăn không ở không, có thể làm việc giúp huynh đệ…

Lời chưa dứt, cơn ngứa dâng lên trong cổ họng, hắn vội che miệng, ho khan dồn dập:

– Khụ khụ khụ…

Lâm An thấy hắn ốm yếu, lập tức cau chặt mày, lộ vẻ chán ghét:

– Ngươi bị bệnh sao?

Tạ Du ho đến nỗi nước mắt lưng tròng, búi tóc buộc bằng dây lam sổ tung, suối tóc đen như mực tràn xuống vai.

Biết Lâm An kiêng kỵ bệnh tật, hắn vội lắc đầu, gắng gượng thốt ra vài chữ:

– Tật mang từ nhỏ… không lây cho ai đâu…

Nghe vậy, Lâm An mới thở phào, đặt bó đuốc xuống rồi xoay người rời đi. Chẳng bao lâu lại quay lại, trong tay bưng một chén nước cơm nóng.

Hắn đưa chén cho Tạ Du, giọng lạnh lùng:

– Uống sạch đi.

Tạ Du hai tay đón lấy, uống một hơi, sau đó trả lại chén, khẽ nói:

– Cảm ơn.

Nước cơm ấm làm bụng hắn dễ chịu hơn đôi chút, nhưng cả người vẫn mềm nhũn, yếu ớt vô cùng.

Lâm An cầm chén, rời khỏi phòng.

Trong bếp, Lâm Dư và Lâm Thừa ngồi bên bệ lò, vừa thấy đại ca bước vào liền đồng loạt nhìn chằm chằm, đôi mắt tròn xoe đầy tò mò.

– Đại ca, vị ca ca kia thế nào rồi? – Lâm Dư hỏi.

Lâm An đặt chén vào chậu nước rửa, giọng nghiêm trang:

– Không c.h.ế.t được. Hắn sẽ tạm ở nhà ta một thời gian, hai đứa nhớ để mắt đến hắn.

Nói xong, rửa chén sạch sẽ, Lâm An quay lại phòng.

Trong phòng, ánh đèn dầu leo lét. Lâm An kéo ghế tre ngồi cạnh giường, mắt dừng trên người Tạ Du, giọng trầm thấp:

– Ngươi tên gì?

Tạ Du đã đỡ hơn, hít thở bình ổn, nằm trên giường tre. Nghe hỏi, hắn gắng ngồi dậy, mỉm cười ôn hòa:

– Ta là Tạ Du, “tạ” trong cảm tạ, “du” trong ngọc đẹp. Còn huynh đệ ngươi?

Ánh mắt Lâm An lướt qua hắn, trong lòng bất giác hài lòng.

Gương mặt Tạ Du tuấn nhã, ánh mắt trong veo. Từ mái tóc buông xuống đến vóc dáng gầy mảnh, đều mang dáng vẻ thư sinh. Đôi môi mỏng mềm, da mặt trắng mịn như cánh đào, khiến người nhìn khó dời mắt.

Ánh sáng mờ ảo càng làm nổi bật bờ n.g.ự.c trắng nõn lộ ra sau vạt áo lỏng lẻo. Dù hơi gầy, nhưng khung vai rộng, nếu được chăm dưỡng hẳn sẽ rắn rỏi chẳng kém ai.

Ý nghĩ thoáng qua, giọng Lâm An dịu xuống:

– Ta là Lâm An.

– Lâm An… – Tạ Du khẽ gọi, giọng nhẹ như gió.

Lâm An đứng dậy, cởi áo ngoài, mở rương lấy ra hai bộ áo vải thô, chọn một bộ vừa tầm, đưa cho hắn:

– Trong nồi có nước nóng, đi tắm đi.

Tạ Du ôm lấy áo, cúi đầu ngửi thấy mùi nắng còn vương trên vải, khóe môi khẽ cong:

– Đa tạ Lâm huynh.

Trong lòng hắn dâng lên cảm kích sâu sắc. Lưu lạc tha hương, bệnh tật hành hạ, nếu không được Lâm An cứu, e đã chẳng còn cơ hội sống sót.

Lâm An chỉ khẽ “ừ” một tiếng, bước nhanh đi trước dẫn đường.

– Thùng ở dưới hiên, nước ấm trong nồi, tự múc mà dùng.

– Vâng, cảm ơn Lâm huynh. – Tạ Du mỉm cười đáp.

Không lâu sau, Lâm An vào gian sau tắm rửa rất nhanh, gọn gàng.

Còn Tạ Du, vì sợ bóng tối, liền khiêng cả ghế và đèn dầu ra sân, ngồi giữa ánh sáng mà tắm.

Hắn tháo dây lưng, cởi áo, múc nước ấm dội xuống vai, bờ n.g.ự.c trắng nõn gầy yếu lộ rõ dưới ánh đèn.

Từng động tác rửa mình thong thả, để lộ dáng vẻ yếu ớt nhưng thanh sạch, khiến người nhìn khó mà rời mắt.

Ở dưới mái hiên, Lâm An vừa tắm xong, vô tình bắt gặp cảnh tượng ấy.

Đôi mắt hắn dán chặt, n.g.ự.c nóng ran như bị lửa thiêu. Lâu thật lâu, mới gượng quay vào phòng.

Tắm rửa xong, Tạ Du mặc y phục sạch, thu dọn mọi thứ gọn gàng, rồi trở vào.

Vừa vào cửa, hắn thấy Lâm An quay lưng ngồi trên giường, sống lưng hơi cong, dường như đang mân mê thứ gì.

– Lâm huynh, ta vừa thu dọn đèn dầu rồi. Huynh đang làm gì vậy? Có cần ta giúp không? – Tạ Du đặt đèn dầu lên bàn, đến gần giường ngồi xuống.

Lưng Lâm An lập tức căng cứng, động tác trên tay càng vội vã.

Mồ hôi rịn trên trán, mắt đỏ ngầu. Hắn vốn tưởng Tạ Du sẽ tắm lâu, không ngờ lại nhanh đến vậy, khiến hắn chưa kịp che giấu…

– Không cần! Rất nhanh sẽ xong thôi! – Giọng hắn trầm thấp, khàn khàn.

Dù ngoài mặt tỏ ra lạnh nhạt, nhưng trong lòng hắn biết rõ — chính Tạ Du mới là nguyên nhân khiến bản thân mất tự chủ.

back top