Tạ Du bước đến mép giường, ngồi xuống.
Trong phòng, ngọn đèn dầu tỏa ra ánh sáng vàng cam mờ nhạt.
Gương mặt Lâm An lạnh lùng, nửa khuất trong bóng tối.
Ánh mắt hắn căng thẳng nhìn chằm chằm vào Tạ Du, nhất là vòng eo rắn chắc lộ ra khi y ngồi xuống, nhìn đến rõ mồn một.
Chỉ trong chốc lát, một dòng chất lỏng màu sẫm chảy ra.
“Khụ khụ khụ!” Lâm An bị sặc m.á.u mũi, gương mặt lập tức ửng đỏ.
Thấy vậy, Tạ Du vội vàng đứng dậy.
Y bước đến bàn nhỏ, rót một chén nước, rồi bưng trở lại giường.
“Lâm huynh, uống nước đi.”
“Khụ khụ khụ…” Lâm An vẫn ho khan, nửa gương mặt nhuốm đầy máu.
Tạ Du nhíu mày, lo lắng hỏi:
“Lâm huynh, sao lại chảy m.á.u mũi vậy? Có phải lúc đi săn đã bị nội thương không?”
Lâm An lúng túng đứng lên, lấy tay che miệng mũi để m.á.u khỏi rơi xuống giường. Nghe lời quan tâm của Tạ Du, thân thể hắn khẽ cứng lại, rồi lắc đầu. Hắn bước đến giá gỗ, rút một chiếc khăn vải lau qua, giọng khàn khàn đáp:
“Trời nóng, hỏa khí bốc lên, nên chảy m.á.u mũi thôi.”
Tạ Du bưng chén nước đi đến bên cạnh, nhìn thấy vết m.á.u còn vương trên mặt hắn:
“Lau thế này không sạch đâu, phải dùng nước mới được.”
Lâm An cúi mặt, giọng đã dịu đi một chút:
“Ta không nhìn thấy…”
Tạ Du liền rút một chiếc khăn sạch trên giá, thấm nước trong chén cho ướt một góc khăn. Y vẫy tay gọi:
“Lâm huynh, lại đây gần đèn dầu, ta giúp huynh lau sạch một chút.”
Lâm An bước đến cạnh Tạ Du.
Dưới ánh đèn vàng cam lay động, Tạ Du khẽ kiễng chân, dùng khăn chùi đi vết m.á.u trên mặt hắn.
Ngắm kỹ dung mạo dưới ánh đèn, càng nhìn càng thấy động lòng.
Tim Lâm An đập thình thịch.
Sợ Tạ Du phát hiện ánh mắt mình, hắn vội khép nửa mi mắt, che giấu vẻ kinh diễm.
Một lát sau, Tạ Du ngắm kỹ rồi nói:
“Được rồi, sạch cả rồi, m.á.u cũng đã ngừng.”
Giọng Lâm An khàn khàn:
“Đa tạ… Khăn này cứ để đó, mai ta giặt là được.”
Nói xong, hắn vội vàng quay người trở lại giường, nằm nghiêng sang một bên.
Tạ Du đặt khăn xuống, thổi tắt đèn dầu, rồi cũng ngồi xuống giường, tháo giày, nằm phía ngoài.
Mùa xuân vẫn còn lạnh, cần chăn bông để giữ ấm.
Nhưng chăn của Lâm An ướt, bị vứt ngoài mái hiên. Trên người hắn chỉ đắp tạm một chiếc áo bông, miễn cưỡng chống lạnh.
Còn Tạ Du, thân thể yếu ớt, vừa nằm xuống đã thấy lạnh run, mũi bắt đầu chảy nước.
Y hít hít mũi, rồi hắt hơi liên tục hai cái:
“A hắt xì!”
“A hắt xì!”
Nghe tiếng hắt hơi, Lâm An vội vàng kéo áo bông của mình đắp lên người Tạ Du.
“Cẩn thận kẻo cảm lạnh.”
Nói rồi, hắn đứng dậy, mở tủ lấy ra một chiếc áo bông cũ.
Tạ Du mới mười sáu tuổi, thân thể gầy yếu, áo bông khoác lên gần như che kín cả người.
Trong lớp vải thoảng mùi hương ngọt dịu, như mùi hoa, lại như hương thảo sạch sẽ, dễ chịu vô cùng.
Lâm An ôm áo trở lại giường, vừa nằm xuống liền nghe thấy tiếng Tạ Du khẽ hít vào, như đang ngửi hương thơm.
Không kìm được, hắn liếc sang.
Quả nhiên, Tạ Du còn đang áp mũi vào áo, tham lam hít lấy mùi hương ấy.
Mặt Lâm An lập tức đỏ bừng, môi khẽ mím lại.
Một luồng hơi nóng lan tỏa trong tim, hắn cũng theo bản năng vùi mũi vào áo bông của mình, giả vờ như chưa có gì xảy ra.
Thời gian trôi qua rất lâu.
Ý thức Lâm An lại càng thêm tỉnh táo, còn tiếng hít thở bên cạnh khiến hắn khó chợp mắt.
Bên kia, Tạ Du vì buồn tiểu mà tỉnh giấc, trằn trọc mãi nhưng chưa dám xuống giường.
“Làm sao vậy?”
Cảm nhận được động tĩnh, Lâm An lên tiếng hỏi.
Tạ Du hơi ngượng, nhỏ giọng đáp:
“Ta… muốn đi tiểu, phải ra ngoài…”
Giọng Lâm An trầm thấp:
“Trời lạnh lắm.”
“Ừm…”
“Khoác áo bông vào, sẽ không lạnh. Dù có làm bẩn thì giặt lại là xong.”
Nghe vậy, Tạ Du quấn chặt áo bông, xoay người bước xuống giường, nhanh chóng đi ra ngoài để giải quyết